Chương 433: Đánh nhau (1)
Chương 433: Đánh nhau (1)Chương 433: Đánh nhau (1)
Tần Thục Mai thấy bày ra vẻ không muốn mình nói nhiều, đành phải thở dài: "Mẹ cũng không muốn giải thích giúp ba con và lão Nhị, làm sai chuyện, nói sai lời, cũng nên trả giá. Đúng rồi, ngày mai sắp đón năm mới, con và ba con bất hoà như vậy, bầu không khí trong nhà này có thể tốt được à? Con và Tiểu Mai mới kết hôn, lần đầu tiên con bé vê nhà chồng ăn tết, trong hoàn cảnh như vậy, con nói con bé phải làm sao đây?"
Tô Mai đang đẩy cửa cũng dừng lại, chậm rãi lui vê căn phòng đối diện.
Triệu Khác xoa xoa tai, nhìn mẹ mình, cười nói: "Biết rồi, ngày mai con lập tức bưng trà nhận sai với ông ấy."
"Tiểu Khác, mẹ không phải có ý này..."
"Con biết rồi." Triệu Khác cười nói: "Ba già muốn giữ mặt mũi, người làm con, như thế nào cũng phải giúp ông ấy giữ được chút mặt mũi này, đúng không."
Triệu Nho Sinh ôm Tiểu Du Nhi đi lên: "Triệu Khác, tên nhóc thối này..."
"Ba." Tô Mai từ trong phòng mình đi ra, đưa tay đón Tiểu Du Nhị, cười nói: "Bọn nhỏ ở đây, ba muốn dạy dỗ Triệu Khác cũng phải lén dạy thôi, đừng dọa bọn nó."
Dứt lời, ánh mắt nhìn về phía sau ông. .
Triệu Sâm, Triệu Quân và Triệu Chương cười cười với Tô Mai rôi bước chạy chậm vào phòng ngủ của mình.
Triệu Nho Sinh hơi nghẹn một chút, bực tức gì cũng chẳng còn.
Xoa bóp đôi chân cho Tần Thục Mai xong, Tô Mai trở về phòng, Tiểu Du Nhi đã ngủ, Triệu Khác khoác áo ngủ làm bằng bông dựa vào đầu giường đọc sách.
Tô Mai cởi quân áo, chỉ mặc áo lót và quần lót, tay câm một cái khăn tắm đi vào phòng vệ sinh. Dị năng hệ hỏa lưu chuyển trong người, giúp Tô Mai không sợ lạnh nên cô cứ tắm nước lạnh. Quấn tóc, quấn khăn tắm từ trong phòng vệ sinh đi ra, Tô Mai vừa định lấy một bộ quần áo mùa thu mặc, hai tay Triệu Khác đã từ phía sau vươn tới ôm cô lại.
Tô Mai quay đầu hôn lên môi anh: "Đã có chuyện gì thế?"
Mỗi người đều có chút gì đó không đúng lắm.
Triệu Khác vòng tay qua khuỷu chân của Tô Mai, ôm người lên giường.
"Tiểu Mai." Triệu Khác hôn lên mặt cô, sống mũi, khóe môi, nắm tay kéo xuống: "Anh bị thương, em sờ thử xem..."
"ồ... Hình như có chút dài ra nhỉ? Trung đoàn trưởng Triệu, anh đừng sợ, để em giúp anh cưa ha..."
"À... Triệu Khác không nhịn được thở dốc một tiếng, miệng cắn vào vai cô: "Nhóc xấu xa..."
Hơn bốn giờ sáng, Tô Mai bị Triệu Khác kéo lên, tức giận đến muốn mắng người: "Họ Triệu, anh còn có phải là người hay không? Đây là lúc đi ngủ đấy, anh không cảm thấy cắn rứt lương tâm à?"
Tay Triệu Khác nhẹ nhàng vuốt ve eo Tô Mai, khẽ cười nói bên tai cô: 'Mệt lắm à? Để anh xoa bóp cho em nhé."
Tô Mai hất tay anh ra, đẩy anh ra nằm về phía sau, kéo chăn trùm đầu nói: "Chết mất thôi. Muốn gì anh tự xử đi, đừng giày vò em nữa."
Triệu Khác thấy cô thật sự mệt mỏi vô cùng, cũng không sáp lại nữa, ôm lấy Tiểu Du Nhi ra cửa.
Triệu Khác đi rồi, Tô Mai cũng không ngủ được bao lâu, vị đồng chí Chung ở Tiểu Hoa Viên hôm qua đến.
"Đồng chí Tô." Đồng chí Chung cười nói: "Xin lỗi, đến quấy rây cô sớm như vậy, thật sự là do thời gian quá gấp gáp, Cho nên tôi chỉ có thể mạo muội đến hỏi một chút." Tô Mai rót một ly mật ong cho bà ấy: "Có chuyện gì, bà cứ nói đi."
"Tối nay, viện của chúng tôi tự tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mời cô và bốn đứa nhỏ trong nhà đến tham gia, cũng không cần đặc biệt tập luyện gì đâu, hôm qua mấy người hợp xướng bài [Tổ quốc của tôi] khá tốt."
Trẻ con trong nhà đều thích biểu diễn, hát điệp khúc cũng không thành vấn đề, Tô Mai đầu: "Đồng chí Chung, có thể gọi thêm bốn đứa nhỏ nữa không?”
"Cái này..." Đồng chí Chung chần chừ: "Bốn người mới gia nhập này, có thể đạt tới trình độ ca hát của bốn đứa nhỏ nhà cô không?”
"Chúng tôi sẽ dàn dựng và tập luyện tiết mục trước, nếu là không thể, thì vẫn quyết định như cũ, bà thấy thế nào?"
"Được rồi, vậy buổi chiều tôi sẽ đến lần nữa để xem kết quả."
Tô Mai gật đầu.
Tiên đồng chí Chung đi, Tô Mai lười biếng giãn tay chân, nói chuyện với dì Lý xong lại đi ra ngoài tìm các con.
Mấy đứa nhỏ hôm nay không huấn luyện như bình thường, mà là mỗi người mang một đôi giày trượt băng, đang trượt đua trong sân.
Tô Mai ra cửa, chỉ thấy Tiểu Quyển Mao dẫn đầu, Tiểu Hắc Đản theo sát phía sau, Tôn Tiểu Lang cắn răng điên cuồng đuổi theo phía sau, như một cơn gió lướt qua trước mặt cô, phía sau còn rơi lại Triệu Sâm, Lâm Niệm Doanh, cuối cùng là Tiểu Du Nhi đang run rẩy trượt từ từ, Triệu Nho Sinh căng thẳng giơ hai tay bảo vệ hai bên trái phải.
"Ba." Tô Mai tiến lên nói: "Triệu Khác đâu?"
"Ở phía sau nói chuyện với Tôn Hổ kìa."
"À." Tô Mai ở bên kia Tiểu Du Nhi nói: "Con trông thằng bé cho, ba có bận thì đi đi." Triệu Nho Sinh gật gật đầu, đấm đấm thắt lưng, quay đầu đi tìm đồng đội cũ nói chuyện phiếm.