Chương 434: Đánh nhau (2)
Chương 434: Đánh nhau (2)Chương 434: Đánh nhau (2)
"Mẹ." Thời gian còn sớm, nhiều đoạn đường còn chưa được dọn dẹp, trong lúc Tiểu Du Nhi trượt không khỏi có chút khẩn trương: "Mẹ có thể đỡ được không? Haizz, mệt quá đi, chắc con nghỉ chút thôi."
Tô Mai đưa tay đỡ lấy cậu bé, cười nói: "Con không đuổi theo mấy anh trai sao?"
Tiểu Du Nhi quay đầu lại nhìn: "Đợi lát nữa bọn họ sẽ vòng ra đằng sau, bây giờ ở phía trước, lát nữa họ lại phải đuổi theo con rồi."
Lý luận này, nhận thức này, thật tuyệt vời! Tô Mai sờ sờ đầu cậu bé, khen ngợi: "Tiểu Du Nhi nhà ta thật sự rất thông minhl"
"Ha ha..." Tiểu Du Nhi vui vẻ cười nói: "Ừm, con thông minh nhất. Không cần tốn nhiều công sức như mấy anh trai nhỏ đâu, cứ chạy ở phía trước mãi."
"Dì!" Tiểu Quyển Mao lại bay qua người, quay đầu lại nhìn Tiểu Du Nhi vui vẻ nói: "Ôi chao, ốc sên còn đang bò thật chậm nha, ha ha... Ốc nhỏ, ốc nhỏ... A cứu mạng
Quay đầu nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy đôi giày trượt băng của Tiểu Quyển Mao đã bị cuống vào cây chổi của Cảnh vệ viên, thân thể nghiêng ngả lật nghiêng xe rác đậu bên cạnh, rồi ngã xuống bãi rác làm vang lên tiếng ầm.
"Ha ha..." Tiểu Du Nhi vỗ tay nhạc nói: "Thoán Thiên Hầu, cậu chạy à, sao không chạy nữa đi, không phải rất lợi hại sao? Ha ha..."
Tô Mai giật giật khóe miệng, ôm lấy Tiểu Du Nhi nhanh chóng chạy đến trước mặt cậu ta, cùng Cảnh vệ viên đỡ cậu ta dậy, kiểm tra tay chân của cậu. Thấy không có việc gì, Tô Mai không khỏi ôm Tiểu Du Nhi lại dạy bảo: "Cái này gọi là 'Vui quá hóa buồn, còn gọi là Đắc ý quên hình*, Tiểu Du Nhi nhớ kỹ, về sau cũng không thể giống như anh trai, Khinh suất bất cẩn chỉ lo cười nhạo người khác mà không nhìn đường đâu nha.” *vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình
"Ừm" Tiểu Du Nhi nhếch miệng cười nói: "Con mới không có ngu ngốc như vậy. Ha ha vừa bẩn vừa thối Thoán Thiên Hầu..."
"Ốc sên ngu ngốc!" Tiểu Quyển Mao tức giận muốn xì khói, phết nước thải trên người, bôi lên mặt Tiểu Du Nhi: "Ha ha ốc bẩn, ha ha..."
Tay của đứa trẻ không nặng nhẹ, bị bàn tay của cậu ta chùi lên, khuôn mặt của Tiểu Du Nhi cũng bị cậu ta cọ đến đau đớn, tức giận nên giơ tay đánh cậu ta: "Đánh cậu nè!"
Tiểu Quyển Mao nhìn Tô Mai, Tô Mai đang dựng xe rác lên với Cảnh vệ viên, đợi lát nữa bọn nhỏ sẽ tới, đống rác này cứ để giữa đường như vậy, lỡ như ngã xuống thì quần áo trên người lại giống như Tiểu Quyển Mao nữa.
Thấy Tô Mai không nhìn sang bên này, Tiểu Quyển Mao cười khà khà với Tiểu Du Nhi, đột nhiên đè đầu cậu bé lại mà đẩy, đẩy đến mức thân thể Tiểu Du Nhi ngửa ra sau, ngã xuống đất.
Tiểu Hắc Đản, Triệu Quân theo sát mà đến thấy vậy lại tức giận, nha, trước mặt anh chị của người ta mà cũng dám ăn hiếp em trai nhỏ của họ như vậy sao, đáng đánh!
Hai mắt nhìn nhau xong rồi cùng nhau lao tới, Tiểu Quyển Mao thấy vậy, chống thắt lưng cười ba tiếng, nói: "Đến, đến đây đi, chỉ bằng các người mà muốn đuổi kịp ông đây sao, nằm mơ đi!"
Dứt lời, tránh rác rưởi trên mặt đất, thân thể xoay lại muốn chạy đi, Tiểu Du Nhi đạp chân, cả cơ thể xoay tròn trên mặt đất như con quay xoay tròn, quay đầu lại, đưa tay kéo ống quần cậu ta.
"A, mau buông ral"
"Không buông đâu, anh trai mau tới đánh nó đi!"
Tiểu Hắc Đản và Triệu Quân phóng người nhào tới, đẩy Tiểu Quyển Mao nhào xuống đất, vừa đè lên là đánh.
Tiểu Du Nhi thấy cậu ta giấy giụa lợi hại, vội vàng tránh hai chân đang đá lung tung của cậu ta, bò sang bên cạnh, xoay về phía sau kêu lớn với Triệu Sâm và Triệu Cẩn: "Anh, anh, mau tới, đánh Thoán Thiên Hầu với anh nhỏ."
Cảnh vệ viên nghe tiếng quay đầu lại, vội vàng muốn buông xẻng chạy lại đó, Tô Mai bước chân tới, chắn trước mặt anh ta: "Bọn nhỏ chơi đùa với nhau thôi, đừng coi là thật."
Vừa rồi Tiểu Quyển Mao mới đẩy Tiểu Du Nhi, không có nương tay chút nào, mặc dù Tô Mai không đến mức phải so đo với một đứa nhỏ, nhưng tay thằng nhỏ này cũng không biết nặng nhẹ quá rồi, cứ để cho Tiểu Hắc Đản đánh cậu ta một trận, cho cậu ta một bài học, để cậu ta không dám lỗ mãng như vậy nữa.
Triệu Sâm, Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh cũng tới muốn gia nhập, Tô Mai đã giơ tay ngăn cản: "Cậu ta lớn hơn các người, hai nhóc kia đánh còn được, các người kéo cả nhóm đi lên, cũng có chút ức hiếp người ta rồi."
Cảnh vệ viên chưa từng thấy qua phụ huynh nào giống Tô Mai, lúc này cũng có chút dở khóc dở cười.
"A, Tôn Tiểu Lang!" Tiểu Quyển Mao bị Tiểu Hắc Đản và Triệu Quân ngồi ở trên bụng đè cánh tay, chân, xoay người không được, nghiêng đầu nhìn Tôn Tiểu Lang đang xem náo nhiệt bên cạnh, tức giận: "Không thấy ba mày bị bọn họ đè ép đánh sao? Còn không mau đến giúp."
Hai tay Tôn Tiểu Lang ôm ngực, thong thả nhìn cậu ta: "Dựa vào cái gì chứ, ở nhà cũng không thấy cậu nhường tôi, còn xưng 'ba mày' sao, cậu coi là ai 'ba' vậy? Ba còn chưa chết đâu."