Chương 443: Cho thuê xe (5)
Chương 443: Cho thuê xe (5)Chương 443: Cho thuê xe (5)
Xem em kích động đến độ nào kìa, còn kéo theo cả Tiểu Du Nhi cũng hăng lên như tiêm máu gà ấy."
"Anh cả đừng trách anh hai nữa." Tiểu Hắc Đản gạt tay cậu ra, giễu cợt lại: "Giọng của em với Tiểu Du Nhi to thật, nhưng cũng có nghe thấy giọng các anh nhỏ hơn tí nào đâu?"
"Hai đứa em hát to như vậy, bọn anh không theo các em mà được à?"Triệu Cẩn cầm cây sao trong tay quay quay, cười nói: "Được rồi, chẳng qua chỉ là một tiết mục giải trí thôi, đừng quá quan tâm thắng thua. Ban nãy ở phía trên anh nhìn thấy đám nhóc ở Học viện Hàng không cũng tới rồi, chúng ta tới gặp bọn họ một lúc nhé."
"Các anh đi đi." Tiểu Hắc Đản không có hứng thú nói: "Em vê xem ông nội và bác cả có cho thuê xe hộ chúng ta không."
"Người khác không thuê mới tốt." Tôn Tiểu Lang võ túi tiền, vui vẻ nói: "Em mang theo tiền, muốn lái hết xe của mọi người một lượt, mỗi cái một lần."
"Em về cùng với Tiểu Hắc Đản." Lâm Niệm Doanh nói: "Nếu cho thuê xe, để em ghi chép và thu tiền."
Như thế cũng được. Mọi người gật đầu, nhìn về phía Tiểu Du Nhi: "Còn em?”
Tiểu Du Nhi vươn tay ra ôm lấy chân Tô Mai, nói: "Em đi theo mẹ."
Tô Mai cúi người ôm lấy Tiểu Du Nhi: "Tết nhất các con đừng gây chuyện. Còn cả Tiểu Hắc Đản, mấy chiếc xe kia của các con có tuổi thọ cả. Các con cứ dùng như chiều nay, không quá vài ngày những linh kiện đó đều sẽ bị mài mòn hết."
"Cháu nghe chú tài xế sáng nay tới nói rằng năm sau bọn họ sẽ sản xuất một lô xe mới có gắn động cơ. Chờ tới lúc xe được sản xuất ra, bọn cháu cũng đã kiếm đủ tiên mua xe rồi. Tới khi đó, Lâm Niệm Doanh cười nói: "Bọn cháu sửa lại loạt xe này một lượt, lại quét sơn lên, giảm giá bán đi, mua thêm vài chiếc thuyền hải tặc chạy được trên biển. Xe, thuyền đều cho thuê tiếp... Hì hì, tiền đẻ ra tiền, vô cùng vô tận."
"Hay! Hay cho câu tiền đẻ ra tiên, vô cùng vô tận! Đây là con nhà ai, tôi muốn nó!"
Mấy người quay đầu lại, Tư lệnh Quý, Tôn Cương Thiết, còn có vài vị tướng lĩnh đi cùng một ông lão đi tới. Ánh đèn phía xa chói lóa, bọn họ ngược sáng bước lại, ông lão được vây quanh ở giữa, trong thoáng chốc không nhìn rõ được diện mạo.
“Người ban nãy nói là ai, ra đây cho tôi xem nào."
Lâm Niệm Doanh cẩn thận nhìn về phía Tô Mai.
Tô Mai xoa nhẹ vai cậu bé: "Đừng sợ, lấy ra khí thế ban nãy đi."
Lâm Niệm Doanh khẽ gật đầu, bước ra từ trong đám người, nói: "Chúc ông và các chú năm mới vui vẻ ạI"
"Ồ... cháu mấy tuổi rồi?" Ông lão nghe giọng thì biết cậu vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng cũng không ngờ là nhỏ đến vậy.
"Sang năm mới là cháu tròn 8 tuổi ạ."
Thời này toàn tính theo tuổi mụ, trẻ con tâm mười tuổi cũng không coi là nhỏ, chỉ có điều đi theo ông... vẫn không được rồi. Ông lão không khỏi tiếc nuối khẽ lắc đầu.
Trong đoàn người có một vị tướng trông có vẻ nghiêm nghị thấy thế, chợt hứng thú hỏi tư lệnh Quý: "Đây là con cái nhà ai?"
Tư lệnh Quý chưa kịp trả lời, Tôn Cương Thiết đã cười toét miệng nói: "Nói tới thì ba nuôi của đứa nhóc kia chính là Triệu Khác, người thành lập chiến đội đặc chủng."
"Triệu Khác! Ba nuôi?" Một đám người đều vô cùng ngạc nhiên khẽ nhíu mày. Từ lúc Triệu Khác tới thủ đô, có ai mà không lặng lẽ chú ý đến vị trung đoàn trưởng trẻ tuổi cực có tài quân sự này chứ. "Lại nói, ba ruột của đứa bé này." Tư lệnh Quý nhìn về phía một tướng lĩnh đứng trong hàng, hỏi: "Hẳn là Quân trưởng Hoàng có quen biết nhỉ?"
Quân trưởng Hoàng khế nhíu mày: "Ai?"
"Lâm Hồng Quân, thiếu tá không quân đã hy sinh trên chiến trường Triều Tiên năm năm trước."
Bàn ta cầm điếu thuốc của Quân trưởng Hoàng khẽ run run, nghẹn ngào thốt lên: Lâm Hồng Quân."
Tư lệnh Quý: "Đúng thết"
"Quen... sao lại không quen chứ." Quân trưởng Hoàng vuốt mặt thật mạnh, bi thương nói: "Binh lính do đích thân tôi dẫn dắt mà." Người ưu tú nhất trong đám chiến sĩ hy sinh, không chỉ là nỗi đau trong lòng ông, mà còn là tổn thất to lớn của học viện hàng không bọn họ.”
"Cháu bé." Quân trưởng Hoàng cắn răng, hít mũi, vẫy tay với Lâm Niệm Doanh, nói: "Tới đây cho ông xem."
Lâm Niệm Doanh bước tới, tò mò quan sát Quân trưởng Hoàng.
Dưới ánh đèn xa, Quân trưởng Hoàng chăm chú quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: "Giống, giống, khôi ngô y hệt như ba của cháu vậy!"
Thực ra Lâm Niệm Doanh giống mẹ cậu bé nhất, chỉ có điều Quân trưởng Hoàng nhớ tới người xưa nên khó tránh khỏi nảy ra tác dụng di tình.
"Người là lãnh đạo của ba cháu ạ?”
"Phải." Khóe mắt của Quân trưởng Hoàng ửng đỏ, đuôi mắt lại vì nhớ tới ký ức xưa mà phiếm vui mừng nói: "Từ lúc du học ở Liên Xô về ba cháu đã được phân thành cấp dưới của ông. Khi đó, nó ỷ rằng mình thông minh, đọc nhiều sách, luôn thích gây chuyện với ông, cứng đầu, không ít lần bị ông chỉnh đốn..."