Chương 442: Cho thuê xe (4)
Chương 442: Cho thuê xe (4)Chương 442: Cho thuê xe (4)
Triệu Trác ê răng nhìn hai đứa nhóc nhà mình, ngốc chết đi được!
Tần Thục Mai ôm lấy Triệu Cẩn khẽ võ về, nói: "Chao ôi, sao lại thành thực đến thế chứ?"
Tô Mai và Triệu Khác liếc nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn về phía Tiểu Hắc Đản.
Tiểu Hắc Đản rụt cổ lại, trả lời: "Chuyện đó... tiền này của con hữu dụng, thực sự hữu dụng mà. Hơn nữa biện pháp cho thuê xe cũng không phải là con nghĩ ra... ÁI Mẹ, đừng đánh con mà."
Tô Mai lay lay đứa nhóc trong tay mình, nói: "Được rồi, đừng kêu nữa. Cho dù là nguyên nhân gì, con cũng không được lừa anh em của mình chứ!"
"Không, không, con không lừa các anh. Ba Triệu bảo, Khương Thái Công câu cá, người tự nguyện mắc câu."
Tô Mai trừng Triệu Khác.
Triệu Khác khẽ vuốt mũi, đây là chỗ lợi của việc dẫn theo bọn chúng cùng tham gia huấn luyện buổi sáng với các chiến sĩ ở trong bộ đội. Bởi vì hàng ngày anh và các tướng lĩnh khác đều sẽ giảng dạy hoặc thảo luận một chút về chiến thuật với bọn họ.
Không ngờ người nhớ kỹ nhất, vận dụng thuần thục nhất lại là... Triệu Khác liếc mắt nhìn Lâm Niệm Doanh không nói lời nào, đứng nép bên cạnh Triệu Cẩn.
"Niệm Doanh." Triệu Khác nhìn cậu bé cười nói: 'Mùng tám có hoạt động chiêu mộ quân đồng tử, chú đăng ký cho cháu nhé?"
Lâm Niệm Doanh khẽ lắc đầu: "Cháu không muốn rời khỏi nhà từ bé như vậy."
"Đi thử thôi, thi đậu khó, nghĩ cách để mình bị loại chẳng phải rất dễ hay sao. Thử sức một chút, xem xem cháu có thể vượt qua được mấy vòng." Lâm Niệm Doanh nhìn về phía Tô Mai.
Tô Mai im lặng, mấy đứa nhóc này quá có ý tưởng đi thôi. Hôm nay là cho thuê xe kiếm được một khoản, sau này lớn lên phải chăng còn muốn chuẩn bị mở cả một cái chợ đen nữa.
Quân đồng tử vượt qua vòng loại đều là những người ưu tú xuất sắc, để cho bọn chúng thi đấu một trận với những đứa trẻ ưu tú từ khắp các nơi trên toàn quốc cũng tốt, có thế mới biết được bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.
Cho dù bây giờ có gặp phải thất bại thảm thiết thì cũng còn hơn là để về sau chúng cả gan làm loạn khi cô không để ý tới.
"Tham gia đi, Tiểu Sâm cũng đi." Triệu Trác nhìn con trai lớn, tỏ ra ưu sầu. Bị Niệm Huy bằng một nửa tuổi lừa thế kia. Haizz! Sau khi trưởng thành, nhớ tới những thứ này cũng đủ trở thành ký ức xấu hổ rồi.
"Mẹ, mẹ." Tiểu Hắc Đản vẫn bị Tô Mai xách lấy vai áo, nhấc lên giữa không trung. Cậu bé đong đưa chân, đủng đỉnh nói: 'Con cũng muốn đi chơi thử."
"Con tưởng chỗ đó là sau núi nhà mình à!" Tô Mai trừng cậu bé: "Tham gia thi đấu không phải chuyện đùa, mẹ nói trước cho con biết, không được khóc, không được kêu mệt, chịu ấm ức cũng phải chịu đựng trong lòng..."
Triệu Khác khẽ nhíu mày, lẳng lặng ra dấu X với Tiểu Hắc Đản, ý bảo rằng điều cuối cùng mẹ cậu bé nói không tính, chịu ấm ức sao có thể nhịn được, nhất định phải nghĩ cách đáp trả.
Tô Mai câm nín, thế này còn dạy thế nào được nữal
Nhớ lại hồi cô vừa mới xuyên không tới, Tiểu Hắc Đản vẫn chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm thích hát tuồng, sao giờ lại... mà dường như cũng không hề sai chút nào, hồi đó là thích hát tuồng, bây giờ là thích đóng kịch. Haiz, thật là đau đầu!
Tô Mai buông Tiểu Hắc Đản ra, xua tay nói: "Thôi, rửa tay vào ăn cơm đi. Ăn cơm xong mau chóng thay quần áo tới hội trường lớn."
Triệu Trác cầm dây pháo đi đốt.
Cơm nước xong, Tô Mai và Dụ Lan lần lượt rửa mặt, thay quần áo cho từng đứa trẻ, dẫn bọn chúng đi về phía hội trường lớn. Triệu Khác cõng Tần Thục Mai đi sau, Triệu Nho Sinh và Triệu Trác ở nhà xử lý đám nhóc lại đến thuê xe.
Tô Mai và mấy đứa trẻ được xếp số thứ năm, Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du Nhi như được tiêm máu gà, gân cổ lên hát, kéo theo mấy đứa trẻ khác cũng đua nhau cất giọng càng to, hát đến mức làm cho mọi người đều nhiệt huyết dâng trào.
Vừa bước xuống khán đài, đồng chí Chung đã tìm đến bảo chọn sai bài rồi, lẽ ra nên chọn bài [Tôi là một người lính], bài đấy mới là cần sự mạnh mẽt
Tô Mai: ”....
Bởi vì phải đón giao thừa, tiệc tối chỉ kéo dài tới hơn mười một giờ, khi đó cũng sẽ có kết quả bình chọn của mọi người.
Quá muộn rồi, Tô Mai lo lắng mấy đứa bé không đợi được, kể từ khi tham gia huấn luyện buổi sáng theo Triệu Khác, bọn trẻ đã có thói quen tám hoặc chín giờ lên giường đi ngủ.
"Niệm Huy, Tiểu Cẩn." Tô Mai dẫn mấy đứa trẻ đi từ phía sau khán đài ra, nói: "Chúng ta xem một lúc rồi vê nhà ngủ nhé?"
"Dì ơi." Tôn Tiểu Lang nói: "Cháu muốn ở lại đến cuối cùng, xem chúng ta có giành được hạng nhất không."
"Chắc là không đâu." Triệu Sâm bình tĩnh phân tích: "Vừa nãy chẳng phải bà nội Chung đã nói rồi sao, chúng ta chọn sai bài rồi."
Tóc xoăn khẽ vỗ vai Tiểu Hắc Đản: "Chẳng phải là kiếm được ít tiền thôi sao?