Chương 441: Cho thuê xe (3)
Chương 441: Cho thuê xe (3)Chương 441: Cho thuê xe (3)
Tiểu Hắc Đản bla bla nói, cuối cùng liếc nhìn Triệu Sâm rồi thở dài: "Quét dọn vệ sinh một tuần liền."
Triệu Sâm cảm thấy vô cùng áy náy trong lòng, bảo: "Để anh..."
"Không, không cần.' Tiểu Hắc Đản xua tay, nói: "Sao có thể để anh gánh hết được chứ? Và lại, chuyện này cũng không trách anh, tại bọn em tự coi đó là điều đương nhiên nên mới nói chắc chắn đến vậy..."
Triệu Sâm xấu hổ không thôi, cậu bé là anh cả của chúng, thế mà chẳng có nghị lực bằng Tiểu Hắc Đản: "Xin lỗi! Tất cả là lỗi của anh... Để anh quét dọn vệ sinh cho, các em không cần nói thêm gì nữa."
Tiểu Hắc Đản cảm động vô cùng, đây đúng là anh cả có khác, có trách nhiệm quát Sau đó lại tỏ vẻ khó xử, ra vẻ để một mình Triệu Sâm quét dọn thì quá không có tình nghĩa anh em: "Thế này đi, mọi người cùng nhau quét dọn vệ sinh. Nếu như anh vẫn cảm thấy thực băn khoăn thì nhường xe lại, trong lúc nghỉ tết bọn em cho thuê xe kiếm tiên chia đều nhau, anh không tham gia vào cùng, anh thấy sao?"
Triệu Sâm không có lý gì lại không đồng ý.
Một tay Tiểu Hắc Đản để sau lưng, lén làm động tác ok với mấy người phía sau, tỏ vẻ đã giải quyết xong!
Mấy người kia gắng nhịn không reo hò lên, lặng lẽ đập tay với nhau.
Tiểu Du Nhi liếm nốt viên mứt cuối cùng trên xiên tre, hỏi: "Em ăn thêm một xiên mứt quả nữa có được không?" Thêm một chiếc xe, chẳng phải là lại thêm một khoản tiền sao?
Lâm Niệm Doanh đảm nhiệm chức kế toán đếm bảy hào đưa cho Triệu Quân, nói: "Anh Tiểu Chương, anh đi mua cùng chị Tiểu Quân nhé?”
Triệu Chương khẽ gật đầu, dặn dò: "Em trông xe hộ anh, đừng để cho bọn họ đâm xước xe."
"Yên tâm." Tiểu Hắc Đản nghĩ rất thoáng: "ÐĐâm xước thì để cho bọn họ bồi thường tiền, có tiền rồi có gì phải lo nữa, cùng lắm thì lại mua một chiếc khác. À, đúng rồi, anh Tiểu Chương, đi mua mứt quả thì cũng tiện thể lái chiếc .Jeep của anh tới cho thuê đi."
"Không!" Triệu Chương từ chối, nói: "Chiếc xe đó là thím út làm cho anh, anh không đem đi cho thuê đâu."
"Haizz, được thôi, không miễn cưỡng."
Triệu Chương nghỉ ngờ liếc nhìn Tiểu Hắc Đản, đồng ý dễ dàng vậy sao?
Đúng thế, thực sự là đồng ý dễ dàng như vậy đó, không miễn cưỡng là không miễn cưỡng. Tiểu Hắc Đản cười nhe răng với cậu, nói: "Anh cả có tiền, có chia hai ba đồng lẻ kia cho anh ấy không thì anh ấy cũng chẳng để tâm. Nhưng chiếc xe deep đó là bảo bối của anh, anh em như em sao có thể miễn cưỡng anh được."
Triệu Chương ngẫm nghĩ, hình như là vậy thật, lập tức áy náy bảo: "Nếu, nếu không thì phần của anh chia cho em một ít nhé? Anh không mang xe .Jeep ra nữa."
Hai mắt Tiểu Hắc Đản sáng lên: "Thế thì ngại lắm?”
"Không sao, dù gì anh cũng không tiêu tiền nhiều mà."
"Anh hai, anh đúng là anh hai tốt bụng của eml" Tiểu Hắc Đản nắm chặt tay của Triệu Chương, cảm động nói: "Yên tâm, em sẽ không để anh bị thiệt đâu. Đợi lúc nào không cho thuê xe nữa, em sẽ kiếm thuốc màu sơn lại xe của anh một lượt, đảm bảo còn phong cách hơn cả xe mới."
"Chị cũng muốn sơn." Triệu Quân nói.
"Thiếu ai cũng không thể thiếu của chị Quân của em được! Chắc chắn sẽ sơn cho chị, cơ mà em mới tới thủ đô, không biết chỗ nào có bán sơn nhỉ?"
"Yên tâm, cái đó cứ để chị lo." Triệu Quân lập tức lên tiếng nhận: "Chị biết chỗ bán." "Nghe nói sơn không rẻ." Tiểu Hắc Đản nhăn mặt, tỏ vẻ lo lắng không đủ tiền.
"Chị bảo ba chị mua, không dùng tiền của chúng ta."
"Chị Quân, chị thật tốt-"
Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh đồng loạt lấy tay che mặt lại. Quá không biết xấu hổ rồi! Kỹ thuật diễn bậc này mà không đi hát tuồng thì thật là đáng tiếc.
Đến khi đồng chí Chung tới xem bọn chúng tập luyện, mấy đứa nhóc đã kinh doanh tới tận học viện hàng không ở bên cạnh rồi.
Không biết là do kiếm được tiền hay do được các bạn nhỏ chạy tới nịnh nọt đến mức người lâng lâng, nói chung lúc cả đám tập hát, thật sự là dạt dào tình cảm, cực kỳ lôi cuốn!
"Tốt, tốt!" Đồng chí Chung phấn khởi khen liên hồi: 'Cố gắng giữ vững như thế, buổi tối chúng ta giành lấy hạng nhất."
Sau khi tiên đồng chí Chung đi, Tô Mai nhìn về phía túi áo căng phồng khác thường của Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản, hỏi: "Không chia tiền à?"
"Đã chia rồi ạ." Lâm Niệm Doanh móc ra một nắm đưa cho Tô Mai nói: "Thím, đây là của Tiểu Du Nhi, thím cầm hộ em ấy đi ạ"
Tô Mai đếm, ngạc nhiên hỏi lại: "Nhiều vậy à?"
Dụ Lan và Tần Thục Mai cảm thấy hứng thú hỏi: "Bao nhiêu?"
"Thiếu một hào nữa là tròn bốn mươi đồng." Tô Mai nhìn Triệu Sâm, hỏi: "Là xe của ai? Tiền thu được thuộc về ai? Hay mỗi người đều được nhiều như vậy?"
Triệu Sâm không được chia tiền, sao biết được những điều này, bèn khẽ lắc đầu.
"Mẹ, được sáu phần nhiều bằng đó, nhưng..." Triệu Cẩn nhìn Triệu Chương và Triệu Sâm với vẻ thương hại, nói: "Anh Sâm tự nguyện từ bỏ thu nhập cho thuê xe, phần của anh Chương cho Niệm Huy vì sau khi kết thúc, em ấy có thể sơn mới lại xe cho anh ấy một lần nữa. À, tiền sơn chị Quân trả."