Chương 440: Cho thuê xe (2)
Chương 440: Cho thuê xe (2)Chương 440: Cho thuê xe (2)
"Anh cả." Tiểu Du Nhi bưng chiếc bát nhỏ của cô bé, ngồi xổm bên cạnh Triệu Sâm, múc một thìa óc dê cho vào miệng ăn ngon nghẻ, hỏi: '"Rốt cuộc anh có lắp được không?”
Triệu Sâm bị câu nói của cô bé kích thích, tay dùng sức quá đà, làm gãy phần đầu nhọn của mối ghép bằng gỗ. Triệu Sâm ngơ ra, lau qua quýt mồ hôi trên trán, nói: "... Em đừng vội."
"Vâng." Tiểu Du Nhi ăn xong óc dê, vào trong nhà tìm Tô Mai cầm một cục xương, ngồi xổm xuống đối diện với Triệu Sâm, vừa gặm vừa thi thoảng giục cậu bé mấy câu: "Anh cả, anh lắp nhanh lên, nhanh thêm chút nữa đi, mẹ bảo ăn cơm xong là em có thể lái xe đi ra ngoài chơi rồi."
Triệu Sâm vừa mới lặng lẽ tìm khúc gỗ, cầm công cụ làm ra một mảnh ghép giống hệt thế kia để thay thế cho cái bị hỏng, bị Tiểu Du Nhi giục một cái, tay dùng Sức quá mạnh, lại làm gãy mối ghép kia một lần nữa.
"Tiểu Du Nhỉ" Triệu Sâm ngồi lên đống thùng giấy trên mặt đất, mệt mỏi nói: "Không thì anh đưa cái của anh cho em, cái này để anh lắp từ từ vậy."
Tiểu Du Nhi liếc nhìn thùng giấy đặt ở bên cạnh vẫn chưa mở ra, nói: "Cái kia còn chưa mở, chẳng phải lắp càng chậm hơn à?"
"Để anh Tiểu Cẩn, anh Niệm Doanh của em làm giúp, sẽ xong nhanh thôi."
"Haizz, cũng được.' Tiểu Du Nhi khẽ gật đầu, rốt cuộc bỏ qua cho cậu. Cô bé ôm chiếc bát nhỏ của mình chạy vụt vào phòng khách, báo cáo với bác cả: "Anh ấy cho cháu cái vẫn chưa bóc ra rồi, bác, cháu không cần đi giục anh ấy nữa đúng không?" Giục người khác cũng rất mệt, phải nói nhiều ơi là nhiều.
Triệu Nho Sinh trừng mắt nhìn con trai cả, nói: 'Không dưng con hành Tiểu Sâm làm gì hả?" "Cho nó một bài học ạ'". Triệu Trác cười nói: "Để cho nó nhớ không có năng lực thì đừng có tranh làm việc.”
"Bác cả, bác nói vậy là sai rồi." Triệu Cẩn không đồng ý nói: "Nếu không thử thì sao biết được mình có làm được không? Anh cả cũng chỉ lắp chậm một chút thôi, nếu không phải có Tiểu Du Nhi gây rối, hẳn là lúc này đã lắp xong rồi."
"Hừ." Tiểu Hắc Đản cầm bát húp một ngụm canh, nói: "Nếu là cháu, cho dù khó thế nào, một khi có hứng thì nhất định phải lắp xong nó bằng được. Chẳng phải là chậm thôi sao, luyện thêm mấy lần là được, tháo ra lắp vào, năm lần không được thì mười lần, cuối cùng kiểu gì tốc độ chả nhanh lên."
"Được." Triệu Trác cười nói,'Chờ lát nữa không ai được giúp anh của các cháu, để cho nó ở đó lắp đi, xem xem nó có nghị lực như các cháu không. Để tốc độ lắp ráp lần sau theo kịp các cháu, cho nó tháo ra lắp lại thêm vài lần là được."
Mấy đứa trẻ liếc nhìn nhau, Tiểu Hắc Đản cười nói: "Bác cược không?"
Triệu Trác nhìn mấy đứa nhóc, buồn cười hỏi lại: "Cược cái gì?"
"Bảy dây pháo nhé."
"Nếu các cháu thua thì sao?"
Mấy đứa xúm lại bàn bạc với nhau một hồi, đáp: "Dọn dẹp vệ sinh một tuần ạ."
Triệu Trác chìa tay ra, nói: "Đập tay thê!"
Ăn cơm xong, mấy anh em thành thạo lắp xong xe cho Tiểu Du Nhi, dẫn theo Triệu Quân, Triệu Chương lái xe ra ngoài.
Triệu Sâm hé miệng định bụng gọi bọn chúng tới giúp, nhưng phát hiện ra không ai dám nhìn thẳng vào cậu, đến cả Tiểu Du Nhi thích ríu ra ríu rít cũng mím chặt miệng lại. Sau khi lên xe, thông qua cửa sổ trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng cô bé bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm rồi mau chóng khỏi động xe đi mất.
Có vấn đề, cực kỳ có vấn đề. Triệu Sâm vừa ngẫm nghĩ vừa làm lại một mảnh ghép khác, nghĩ vê chuyện lắp xong xe, nghĩ tới chuyện lái xe ra ngoài.
"Ha ha ha!" Triệu Trác đứng ở cổng, chống eo cười lớn, hô to tuyên bố với trong viện: "Thu hoạch được bảy chú lùn quét dọn rồi."
"Nhàm chán!" Triệu Khác khinh bỉ liếc anh mình một cái, sau đó băm thịt làm nhân bánh giúp Tiểu Mai, chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối.
Triệu Sâm vừa lái xe ra khỏi cửa đã vô cùng bất ngờ, xe của em trai và em gái cậu bé đều để cho các bạn nhỏ khác lái. Hỏi ra mới biết tiền phí lái xe một vòng là năm hào, hai vòng giảm giá còn chín hào, ba vòng là một đồng hai hào.
Trong vườn hoa nhỏ, đám Triệu Cẩn ngồi trên bậc thang, cắn mứt quả, phía sau dựng một tấm bảng, trên đó viết "Cho thuê xe". Phía dưới là giá cho thuê xe lái một vòng, hai vòng cho tới năm vòng. Dưới cùng còn có một hàng chữ nhắc nhở, ghi chú nếu làm xe đâm vào đâu, xước xe thì phải bồi thường bao nhiêu tiền gì đó.
Triệu Sâm mở cửa xuống xe, vuốt mặt thật mạnh, thầm nghĩ cậu thật sự là đồ ếch ngồi đáy giếng.
"Anh cả." Triệu Quân đang ngồi thì bật dậy, hỏi: "Xe của anh lắp mấy lần đấy?"
"Một lần đã làm khó anh tới chết rồi, còn muốn vài lần nữa..." Triệu Sâm không khỏi gượng cười.
"Haizz, Tiểu Hắc Đản." Vẻ mặt của Triệu Quân như đưa đám, bảo: "Chúng ta thua rồi."
Một tay Tiểu Hắc Đản đút trong túi, một tay khác cầm mứt quả tiến lại, nói: "Anh cả, bọn em đánh cược với bác cả..."