[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 439 - Chương 439: Cho Thuê Xe (1)

Chương 439: Cho thuê xe (1) Chương 439: Cho thuê xe (1)Chương 439: Cho thuê xe (1)

"Có thể." Tô Mai khẳng định gật gật đầu, đợi anh ta đậu xe xong, cởi bao tải ra nhìn một chút, là cả con dê, đã được xử lý xong vô cùng sạch sẽ. Đầu dê và nội tạng gì đó, rửa qua một lần nước là có thể cho vào nồi: "Triệu Khác, mau tới giúp đỡ đi."

Tiểu Mã đã xuống xe cũng lại đây giúp đỡ, nói: "Đồng chí Tô, để em đến giúp, đừng để anh Tiểu Khác dính tay."

Triệu Khác đến trước một bước, xách túi lên: "Xử lý như thế nào?”

"Đầu dê, xương dê và mấy phần linh tinh đem đi luộc." Tô Mai nói: "Thịt dê, cắt ra ba cân đi băm, làm nhân sủi cảo."

Trong vườn hoa nhỏ, mấy đứa trẻ đang luyện hát, bắn pháo. Triệu Sâm thấy nhà nào cũng bắt đầu dán câu đối, trang trí cửa, nên vội vàng dẫn các em trở về, chú cháu nhà họ Tôn cũng trở vê nhà mình.

Vừa vào nhà, ôi thơm quát

Tuy rằng canh thịt dê còn chưa nấu xong, mùi thơm đã bay đầy viện.

"Tiểu Sâm."

Triệu Trác ném một cây chổi buộc cán tre cho con trai: "Đi, cùng ba đi quét mái nhà."

Mấy người khác cũng muốn giúp đỡ, Dụ Lan cầm chổi và giẻ lau đưa cho bọn họ.

Bên này dọn dẹp xong, vừa định dán câu đối và tranh cửa, Xưởng trưởng Lý mang theo tài xế đến, chẳng những tặng bảy chiếc xe quân sự các loại, còn tặng một phần thịt, hai cân táo, một con vịt quay, bốn cái móng heo.

Tô Mai nhìn vào bảy thùng giấy được đóng gói kỹ càng: "Một thùng này các chú bán bao nhiêu?” "Hai mươi lăm nhân dân tệ.

Tô Mai hít một hơi: "Có ai mua không?”

Tiền lương của công nhân một tháng có bao nhiêu, mức giá này, thật sự bọn họ cũng dám mua sao?

"Đồng chí Tô."

Tài xế cười nói: 'Mấy ngày nay, chúng tôi tăng ca sản xuất hơn năm trăm chiếc, sáng nay đã bị mua hết toàn bộ rồi."

Tô Mai kinh ngạc nói: "Ở thành phố Quang Kinh?"

"Không phải."

Xưởng trưởng Lý nói: "Các cửa hàng bách hóa hợp tác với các huyện và thành phố xung quanh, còn có hợp tác xã cung tiêu, chúng ta sắp giàu to rồi. Sáng nay còn có hai người Hoa kiều tìm đến nhà máy, đưa một nửa tiền đặt cọc, mỗi kiểu đặt một ngàn sản phẩm, đồng chí Tô." Xưởng trưởng Lý kích động nói: "Nhà máy chúng ta sắp phất lên rồi, cho dù không xuất khẩu thì cũng sẽ phất lên."

Tô Mai nói: "Vẫn phải đi theo con đường xuất khẩu thôi."

"Ừm." Xưởng trưởng Lý liên tục gật đầu: "Đi, nhất định đi mà, ha ha... Ai chê nhiều tiên chứ?"

Tô Mai suy tư một chút: "Xuất khẩu, tốt nhất đừng đòi tiền, đòi lương thực."

"Lương thực sao bằng ngoại tệ được." Xưởng trưởng Lý phất tay không đồng ý."Có ngoại tệ, xưởng của chúng ta có thể góp phần vào việc xây dựng đất nước, mua máy bay, mua đại bác, giành lại đảo Đài Loan này."

Tô Mai sững người, thật sự chẳng nghĩ ra câu nào để phản bác được.

Nếu không phải đã sắp tới thời kỳ khó khăn kéo dài ba năm, cô sẽ cực lực ủng hộ chí hướng này của ông ấy. Thế nhưng... Tô Mai nhìn sang Triệu Khác xin giúp đỡ. Triệu Khác đặt câu đối trong tay xuống, dán hồ lên, miệng bảo: "Tôi lại thiết kế được hai chiếc thuyền hải tặc, xưởng trưởng Lý lên tâng xem bản thiết kế với tôi chứ?"

"Được, được." Xưởng trưởng Lý hào hứng xoa tay, mau chân đi theo Triệu Khác.

"Mẹ ơi, mẹ ơi." Tiểu Hắc Đản khẽ lay cánh tay của Tô Mai, chỉ vào chiếc thùng giấy dưới đất, hỏi: 'Bọn con mở ra xem có được không ạ?"

"Mẹ." Tiểu Du Nhi ôm lấy đùi của Tô Mai, cuốn lấy cô nói: "Con muốn anh lắp ráp giúp con rồi lái ra ngoài vườn hoa chơi."

Không chỉ có mấy đứa trẻ ngập tràn chờ mong nhìn chằm chằm vào từng chiếc hộp giấy, đến cả Triệu Trác, Triệu Nho Sinh và Tiểu Mã cũng đều có vẻ hứng thú muốn thử.

Tô Mai nén lại ưu tư trong lòng, khẽ xoa đầu hai đứa bé, cười nói: "Nếu đã tặng cho các con thì các con tự quyết định đi, muốn chơi như thế nào cũng đều được."

"Wow! Con muốn cái này." Tiểu Du Nhi buông chân Tô Mai ra, chọn lấy một cái ở cạnh đó,Anh ơi, anh ơi, anh mau lắp cho em đi."

Tiểu Hắc Đản chọn lấy một chiếc, rạch mở ra, nói: "Em bảo ông nội giúp đi, anh đang bận rồi."

Triệu Sâm nhớ tới trách nhiệm của mình là anh cả, buông chiếc hộp trong tay xuống, nói: "Tiểu Du Nhi, để anh cả lắp giúp em nhé."

Triệu Nho Sinh đang định bước tới chợt dừng lại, đổi hướng đi về phía Triệu Chương.

Tiểu Du Nhi nhìn chăm chú vào đôi tay của Triệu Sâm, ánh mắt hiện lên ngờ vực, hỏi lại: “Anh làm được không?”

Ờm, nói thế nào nhỉ, mặc dù chiếc xe quân sự đem tặng lần trước là của cậu, nhưng không phải do cậu tự mình lắp ráp mà còn có sự giúp đỡ của đám Tiểu Hắc Đản. "Chắc là được." Triệu Sâm không tự tin cho lắm.

"Thế..." Tiểu Du Nhi hít một hơi thật sâu, bảo: "Anh thử đi."

Kết quả của lần thử này là tới khi xưởng trưởng Lý xách theo một cân rưỡi thịt dê được Tô Mai chia cho, lơ mơ đi theo sau bác tài xế cũng xách theo cân rưỡi thịt dê ra khỏi cổng quân khu, xe của đám Tiểu Hắc Đản đều đã được lắp ráp xong. Câu đối trong nhà, tranh tết đều đã treo lên, canh thịt dê đã bưng lên bàn, mà xe của Tiểu Du Nhi vẫn chưa lắp xong.
Bình Luận (0)
Comment