Chương 438: Đánh nhau (6)
Chương 438: Đánh nhau (6)Chương 438: Đánh nhau (6)
Triệu Khác giơ ngón tay cái lên với anh trai mình, tăng tốc độ viết nhanh hơn: "Thông qua một loạt huấn luyện, cũng không phải Tiểu Sâm không thể xung phong lên tuyến đầu của chiến trường. Chỉ có điều, thằng bé là lãnh đạo thế hệ tiếp theo, em cảm thấy việc nó phải làm là ổn định ở hậu phương."
Triệu Trác ngạc nhiên, không nghĩ tới sau khi có mấy đứa nhỏ ưu tú như Triệu Cẩn, em trai còn coi trọng Triệu Sâm nhà mình như vậy.
Triệu Khác viết xong một bộ, đặt ở một bên phơi, quay đầu vỗ vai anh cả, cười nói: "Làm lãnh đạo cũng không dễ chịu như vậy, anh nói cho Tiểu Sâm biết cho dù các phương diện đều tốt, bất cứ lúc nào thằng bé cũng có khả năng sẽ bị mấy em trai phía dưới vượt mặt."
Triệu Trác chạm mắt với vợ vừa đi ra từ phòng bếp, hai người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, đã học tập một thời gian, Triệu Sâm từng tham gia dàn hợp xướng của trường đang phối hợp với Triệu Cẩn, đang hướng dẫn cho mọi người: "Yên tâm đi anh cả vĩnh viễn chính là anh cả, đương nhiên Triệu Sâm nhà ta cũng vậy."
"Ừm."
Triệu Khác đưa bút cho Dụ Lan: "Chị dâu lại đây viết đi, em xem Tiểu Mai giặt quần áo như thế nào rồi."
"Tiểu Mai cắt giấy rất tốt, chị còn chừa lại chút giấy đỏ đó." Dụ Lan tiếp nhận bút lông nói: 'Lát nữa bảo cô ấy cắt chút hoa dán cửa sổ."
Triệu Khác "ừ" một tiếng, nhấc chân ra cửa.
Tô Mai đã giặt đồ xong, chỉ còn đem ra phơi nắng thôi. Vừa hay thời gian luyện tập một giờ của bọn nhỏ cũng đã hết, Tô Mai giao việc phơi quần áo cho Triệu Khác, bẻ một nhánh cây cỡ ngón tay làm gậy chỉ huy.
Chờ bọn nhỏ hát, cô vỗ tay cổ vũ chúng xong lại chỉ ra những thiếu sót, sau đó vung gậy chỉ huy lên: "Nào, làm lại một lần nữa, đều không ổn."
Tô Mai nhìn bọn nhỏ cười nói: "Thì các con ôm nhạc cụ đến tiểu hoa viên hát cho ông nội, bà nội đang sưởi nắng nghe mấy lần đi, luyện chút can đảm."
"Mẹ, Tiểu Du Nhi không cần luyện can đảm." Tiểu Du Nhi vỗ vỗ ngực, kiêu ngạo nó: "Con rất lợi hại đóI"
Đúng vậy! Bốn đứa nhỏ nhà mình và anh em Triệu Sâm hoàn toàn không thành vấn đề, tùy thời đều có thể lên sân khấu. Nhưng Triệu Chương và chú cháu nhà họ Tôn thì không được, vừa hát lên thì giọng hát lại run run, đặc biệt không tự tin: “Con không muốn nghe mọi người vỗ tay và khen ngợi sao?"
"Muốn!"
"Vậy thì đúng rồi."
Tô Mai vung tay lên bắt nhịp: "Nào, một con sông lớn... Hát đi!"
Tiếng hát non nớt cùng với tiếng nhạc vang vọng trong tiểu viện, Tân Thục Mai ở ban công tầng hai nhìn: "Tiểu Mai thật biết dạy con."
Triệu Nho Sinh nhìn đứa con trai nhỏ phơi quần áo ở bên kia, trong lòng có chút tư vị: "Trước kia Tiểu Khác sẽ giặt quần áo ở đâu làm việc nhà sao? Lần này trở về thì mọi thứ đều tinh thông."
Tần Thục Mai lườm ông ấy một cái, lấy hạt dưa trong tay chậm rãi cắn, không thèm để ý tới ông ấy.
Luyện tập mấy lần, lời bài và hát giai điệu cũng ổn rồi, Tô Mai mới thả bọn nhỏ ra ngoài, bảo bọn họ đi vườn hoa nhỏ hát lại mấy lần.
Tiểu Hắc Đản hoan hô một tiếng, không xông ra ngoài viện, trước tiên chạy vào phòng cầm một khẩu pháo nhỏ và một hộp bật lửa.
Mấy người Triệu Cẩn nhìn sắc mặt Tô Mai thấy cô không ngăn cản cũng lần lượt ôm nhạc cụ vào phòng, mỗi người cầm một pháo nhỏ bỏ vào trong túi. "Tiểu Sâm, Tiểu Chương."
Tô Mai gọi Triệu Sâm, Triệu Chương đang chạy phía sau:"Hai người các cháu một người là anh cả, một người là anh hai phải biết trông chừng các em. Có thể đốt pháo, nhưng phải chú ý đến sự an toàn, đừng cầm trực tiếp vào que diêm, tìm xem thấy một cành cây dài dễ cháy nào không."
Triệu Sâm gật gật đầu, Triệu Chương bất ngờ nhìn Tô Mai một cái trong lòng dâng lên một cỗ vui sướng được nhận xét: "Thím út yên tâm đi, cháu sẽ trông chừng Tiểu Du Nhi và Tiểu Hắc Đản."
"Ừm đi đi."
Tô Mai liếc nhìn qua Tiểu Mã vừa mua thịt về, lại nói với hai người: "Nhớ về sớm một chút, thím út nấu canh dê cho các cháu uống."
"Dạ.
"Đồng chí Tô." Tiểu Mã dừng xe lại, ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Tiên chị đưa em đã tiêu hết rồi."
"Không có việc gì tiền chính là để tiêu." Tô Mai lại gần nhìn chiếc xe, một bên buộc một cái bao tải nặng trĩu xuống, một bên buộc một cái giỏ trúc, trong giỏ nhồi đầy rơm rạ, tò mò nói: "Trong này là cái gì, trứng gà sao?”
"Phía dưới là đậu phụ, trứng gà, phía trên là giá đỗ."
Tiểu Mã gạt rơm rạ ra cho cô xem: "Giá đỗ này xin của trưởng thôn, ông ấy thấy em mua nhiều đồ nên tặng em một chút, em thấy giá đỗ có chất lượng không tệ, nên em đã mua hết của ông ấy."
Giá đỗ rất tươi, quả thật rất tốt.
"Tiểu Mã."
Tô Mai giơ ngón tay cái lên với anh ta: "Tôi thấy rằng cậu rất có tài năng kinh doanh. Cho dù sau này không ở trong bộ đội, vê quê vào nhà máy, cậu không cần làm gì khác, cứ đi bộ phận thu mua hoặc bộ phận bán hàng, nhất định có thể gây dựng nên cả thành tựu." "Ha ha, em làm được không?”