[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 437 - Chương 437: Đánh Nhau (5)

Chương 437: Đánh nhau (5) Chương 437: Đánh nhau (5)Chương 437: Đánh nhau (5)

Mấy đứa nhỏ vừa đi mua pháo treo nhỏ cùng Triệu Sâm, trở vê từ hợp tác xã Cung Tiêu, đang hào hứng dỡ ra. Họ đang định lấy diêm đốt trước mấy cái, nghe vậy vội vàng giấu pháo đi sau đó ôm nhạc cụ chạy ra.

Anh em Triệu Sâm cũng giống như Lâm Niệm Doanh, học phong cầm. Còn Triệu Chương, Tôn Trường Ưng cùng Tôn Tiểu Lang không học gì cả.

Tôn Trường Ưng không có tính kiên nhẫn, còn Tôn Tiểu Lang đổ dồn tất cả tinh lực vào việc huấn luyện mà ba mình sắp xếp, hơi rảnh rỗi một chút là chỉ muốn chơi.

Triệu Chương có nguyện vọng học nhạc cụ, nhưng lại trực tiếp bị Tịch Nam tước đoạt. Bản thân cô ta chưa từng học qua cũng không cảm thấy nhạc cụ có ích lợi gì. Học thứ này chi bằng học thêm mấy đoạn văn chương, làm thêm hai trang bài tập.

Tô Mai vỗ tay: "Lần này chúng ta không đứng dựa theo cao thấp nữa, Niệm Doanh đứng cùng với anh Sâm, chị Quân. Niệm Huy đứng ở vị trí đầu tiên. Tiểu Du Nhi con đứng cùng một chỗ với anh Tiểu Chương, Trường Ưng, Tiểu Lang."

Mấy người nghe thấy Tô Mai nói, nhanh chóng xếp theo. Tô Mai lại điều chỉnh vị trí trước sau cho bọn họ: "Niệm Doanh cháu đánh dấu phần mình phải kéo hay hát lên nhạc phổ, luyện tập cùng với anh Sâm và chị Quân của cháu một lúc! Tiểu Du Nhi!" Tô Mai cười tủm tỉm sờ đầu đứa con trai út: "Mẹ giao cho con một nhiệm vụ lớn lao, dạy lại phần con phải hát cho ba anh trai được không?"

Tiểu Du Nhi phấn chấn tinh thần, phấn khích huýt sáo: "Dạ được ạ!"

"Niệm Doanh, Tiểu Du Nhi."

Tô Mai nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Cho các con một tiếng, phụ trách dạy cho các anh chị, Tiểu Cẩn, Niệm Huy hai người ở lại giúp đỡ cho Tiểu Du Nhi." "Vâng!"

Theo đó trong viện bắt đầu náo nhiệt hơn, tiếng đàn phong cầm, tiếng còi, tiếng hát. Mấy vị nói chuyện trong phòng khách cũng lần lượt đứng lên đi đến bên cửa. Sau đó, Tôn Cương Thiết, Tôn Đại Hổ phát hiện, thằng cháu trước giờ luôn bướng bỉnh vậy mà lại bị Tiểu Du Nhi dạy dỗ bằng giọng điệu non nớt, ngoan ngoãn hát lên.

"Tiểu Lang hát không tệ." Triệu Trác nói: 'Rất có kết cấu."

Tôn Đại Hổ chưa từng học âm nhạc, không hiểu cái gì là kết cấu nhưng biết Triệu Trác đang khen con trai mình, nghe thấy vậy trong lòng vô cùng vui vẻ!

Triệu Khác liếc anh ta một cái: "Thật sự chuẩn bị để cho Tiểu Lang đi theo con đường làm lính sao?"

Tôn Đại Hổ không chút do dự gật gật đầu.

"Mùng tám năm sau, các quân khu sẽ bắt đầu kì thi tuyển dụng." Triệu Khác thản nhiên nói: "Báo danh cho Tiểu Lang đi. Kỳ thi sẽ có một bài kiểm tra tư tưởng, nếu Tiểu Lang không vượt qua thì sau này anh cũng đừng ép buộc nó nữa, để thằng nhỏ sống theo ý muốn của mình đi."

Cổ họng Tôn Đại Hổ nghẹn lại, im lặng một lúc lâu mới hơi gật đầu.

Triệu Khác vỗ võ vai anh ta cười nói: "Muốn có người thừa kế, tìm thêm một người nữa là được, mẹ của Tiểu Lang đã mất lâu như vậy rồi, có một số việc anh cũng nên buông xuống."

Trước kia không dám tìm, là sợ Tiểu Lang chịu khổ dưới tay mẹ kế. Ánh mắt Tôn Đại Hổ dừng trên người anh em Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh, Lâm Niệm Huy và Triệu Du, một lát sau lại gật đầu: “Anh có mắt nhìn người không tệ, sau này tôi tìm người giới thiệu mấy mối, nhìn trúng ai tôi sẽ mang tới đây, anh giúp tôi xem qua một chút."

Triệu Khác: Bạn bè còn có thể dùng như vậy sao? Tôn Cương Thiết, Tôn Đại Hổ lại đứng quan sát một lát rồi cũng cáo từ vê nhà sắp xếp lại đồ đạc.

Triệu Trác cầm giấy đỏ và bút lông gọi Triệu Khác lại, nói: "Lại đây viết câu đối xuân."

Triệu Nho Sinh luyện nhiều năm như vậy, chữ vẫn không đẹp nên chỉ được nhận việc cắt giấy.

"Tiểu Khác." Triệu Trác viết xong một bộ, dừng bút, nhìn vê phía em trai nói: 'Em nói hướng đạo sinh tuyển binh?"

Triệu Khác không hề dừng bút: "Muốn cho Tiểu Sâm đi à?"

"Ừm."

Triệu Trác nói: "Nó đủ tư cách không?"

Em trai đã huấn luyện cho con mình mấy ngày, nên Triệu Trác cũng muốn nghe anh đánh giá.

Triệu Khác nhìn ra ngoài: "Thiếu chút mạnh mẽ và quyết đoán, có thể đi làm văn chức."

"Tiểu Sâm qua tết cũng mới mười ba tuổi thôi."

Triệu Nho Sinh không đồng ý: "Con đưa ra kết luận này quá sớm rồi, con trai hơn mười tám, hai mươi tuổi, còn chưa ổn định nhiều, nếu không sao lại có thành ngữ 'Đại khí vấn thành * chứ."

*Có tài nhưng thành đạt muộn

"Mười tám tuổi mà còn chưa có quyết tâm, lớn hơn một chút, có thể chỉ đạt được một ít thành tựu." Triệu Trác nói: "Mà chắc là phần lớn trong số đó là những kẻ vô tích sự!"

Triệu Nho Sinh: "Không phải Tôn Cương Thiết ba mươi tuổi mới làm lính..."

"Ba, ví dụ này của ba không được tính." Triệu Trác nói: "Thứ nhất, xã hội bây giờ không giống với xã hội thời ông ấy. Thứ hai, Tiểu Sâm chịu giáo dục và thế giới quan...

"Dừng, dừng lại!" Triệu Nho Sinh xem như đã nhận ra, trong chuyện giáo dục con cháu, đứa nào mình cũng không nhúng tay vào được. Ông ấy bỏ lại con dao cắt giấy, xoay người đi lên lâu: "Nghĩ như thế nào thì các con cứ làm vậy đi, ba đi †ìm mẹ con đây."
Bình Luận (0)
Comment