Chương 436: Đánh nhau (4)
Chương 436: Đánh nhau (4)Chương 436: Đánh nhau (4)
Trong lòng Nhâm Bạch Đào thầm nghĩ: Chính vì bọn họ đều ở đây nên chị mới lo lắng.
Cả đám đều là phần tử hiếu chiến, ai biết có thể nhất thời nổi hứng hay không, lại bảo đứa nhỏ nhà mình xắn tay áo lên.
Tô Mai cười nói với cô ấy: "Đồng chí Chung mời mấy đứa con nhà chúng tôi tham gia hợp xướng buổi tối, Tiểu Lang cũng tham gia cùng nhé?”
Cái này tốt! Vừa hay để cho bọn nhỏ lộ mặt trước các tướng lĩnh, cũng có thể bồi dưỡng một chút tiềm năng nghệ thuật, so với đánh đánh giết giết thì ổn hơn nhiều. Nhâm Bạch Đào lập tức gật đầu.
Tần Thục Mai nhờ chị Lý chuẩn bị cho Nhâm Bạch Đào một giỏ thức ăn. Có rau khô, măng chua, cá muối, hến khô, tôm khô đều là Tô Mai mang tới từ phía Nam. Sẵn đó Tần Thục Mai cũng bảo chị Lý đưa đến mấy nhà Tư lệnh Quý và Bộ trưởng Lữ mỗi nhà một giỏ.
Nhâm Bạch Đào trở về lập tức kêu Cảnh vệ viên đưa một giỏ bánh ngọt tới đây, đều là do cô ấy tự tay làm, cái gì bánh năm, bánh đào, bánh bao hoa.
Tư lệnh Quý mang tới hai chậu cúc đỏ, vợ chồng Bộ trưởng Lữ còn ở bệnh viện chưa về. Nên con dâu cả nhà ông ấy tự mình đến một chuyến, mang theo giỏ hoa quả đầy dinh dưỡng.
Triệu Sâm bảo Tiểu Mã đạp xe chở cậu ấy về nhà, cầm nhạc cụ và tiền mừng tuổi năm trước tới đây, vẫy tay gọi đám em trai em gái lại: "Nào nào, lại đây anh liệt kê một chút, năm mới các em muốn quà gì đây?"
"Em em." Tiểu Du Nhi giơ tay lên nói: "Em muốn pháo nhỏ nhất."
Triệu Sâm lấy giấy ra ghi chép: "Tiếp theo."
"Pháo." “Pháo.”
Đấn lượt Triệu Quân, Triệu Sâm không khỏi chờ mong, cầu cho nhóc này khác mọi người một chút
"Pháo.' Triệu Quân cười nói.
Triệu Sâm thu hồi giấy bút, trong lòng phát sầu, tiên mừng tuổi năm này của cậu bé, tính cả tiền của ông bà ngoại từ thành phố gửi đến, cũng hơn bảy trăm đồng. Nhưng lấy nhiều tiên như vậy mua pháo hết, ba cậu bé không đánh chết cậu bé mới là lạ.
"Thím út, thím có chủ ý gì không?”
Tô Mai đang cắt thịt để chuẩn bị làm bánh bao nhân thịt: "Mua cho mỗi người một quả pháo nhỏ, số tiền còn lại để mua thịt."
Không tính mấy thứ thịt khô linh tinh mà bọn họ mang đến, số thịt tích góp mấy tháng, cộng thêm phần từ đơn vị của ba chồng, anh hai, chị dâu phát cho, cũng được tâm tám chín cân thịt. Đợi lát nữa gói ba bốn trăm cái sủi cảo, buổi tối lại làm món thịt hấp, một viên tứ hỷ, chắc chắn sẽ không còn. Mùng hai đãi khách, ngoại trừ thịt khô cá ướp cũng không có gì để lên bàn.
Hai mắt Triệu Sâm sáng ngời: "Đi đâu mua?"
Tô Mai buông con dao trong tay xuống, đi tới cửa vẫy tay với Tiểu Mã trong viện.
Tiểu Mã đặt rìu bổ củi xuống: "Đồng chí Tô?"
"Tiểu Mã, có biết nơi nào bán thịt dê không?"
"Những ngày tuyết rơi dày, dê không vào Nội Mông được, có nhà đồ nhúng kia có đã nhập một đàn dê vào nông trại ở ngoại ô nuôi từ trước đó. Nhưng thời gian dài, thôn trưởng thấy anh ta kiếm được không ít tiền nên suốt hai năm nay, trước khi vào đông đều sẽ kêu gọi quyên góp một khoản tiền, đi theo đến Nội Mông một chuyến mua mấy chục con trở về bán. Ngày hôm qua nghe cảnh vệ Trần nói, còn có hơn mười con chưa bán nhưng thịt này đắt hơn thịt heo một chút. Trong thôn nhà nào cũng nuôi dê bản địa vì thế giá cả sẽ rẻ hơn Nội Mông vài phần."
"Tiểu Sâm đi mua một con dê Nội Mông đi."
Tô Mai nói: "Đưa một trăm năm mươi tệ cho chú Tiểu Mã." Bọn họ ở phía nam mua dê của Trương Hạ Sơn, một con cũng chỉ có một trăm mười tệ, bên này một trăm năm mươi tệ, nghĩ thôi cũng hơi đắt quá rồi.
“Thím út."
Triệu Sâm đếm một trăm năm mươi tệ cho Tiểu Mã: "Một con có đủ ăn không?"
"Đủ rồi."
Suy nghĩ một chút Tô Mai dặn dò Tiểu Mã: "Cậu hỏi người ta có thể hỗ trợ xử lý hay không tăng thêm tiên cũng được. Rửa sạch xong cậu lấy bao tải đóng gói vận chuyển về."
Tiểu Mã gật đầu trở về phòng thay quần áo bông cũ màu xám, trên đầu đội mũ da rách dắt xe đạp rời đi.
Tô Mai võ vai Triệu Sâm: "Để lại hai đồng mua pháo, những thứ khác cất đi."
"Ba cháu nói phải tiêu hết cho em trai và em gái."
Tô Mai nhéo khuôn mặt của hắn cười: "Nhóc ngốc, còn có lễ hội đèn lồng. Lúc đó cháu có thể mua một con dê khác để ăn."
Triệu Sâm gật đầu đã hiểu, cười ngây ngô hai tiếng với thím út của mình, sau đó chạy về phòng cất tiền.
Tô Mai nhìn thịt khô rồi cắt hơn phân nửa, chờ thịt dê mua về có thể gói chút sủi cảo thịt dê ăn, thịt lợn vẫn nên giữ lại làm thịt luộc đi.
Băm xong nhân thịt thì mì cũng được sơ chế tốt, cô để chị Lý cùng Dụ Lan làm sủi cảo. Tô Mai đem đống quần áo của một đám tiểu tử ngâm trong chậu rồi gọi gọi với một tiếng vào phòng: "Tiểu Cẩn, Niệm Doanh, mấy đứa mang nhạc cụ ra đây."