Chương 447: Cho thuê xe (9)
Chương 447: Cho thuê xe (9)Chương 447: Cho thuê xe (9)
Nói thật, trông thấy dáng vẻ đáng thương như đang túm lấy một cọng cỏ cứu mạng của cô bé, Tô Mai thật sự không thể mặt lạnh mà cư xử được, nhưng cũng không có ý định nhận: "Trước khi đến thủ đô, dì vừa mới nhận một cô con gái nuôi rồi."
Hai con ngươi của Cố Đan Tuyết trở nên ảm đạm, Cố Sâm nghe xong thì lập tức cảm thấy khó chịu.
"Triệu Khác?" Trong mắt Cố Sâm mang theo sự mong chờ, con gái như vậy, hễ có một yêu cầu gì là Cố Sâm đều không từ chối được.
Triệu Khác bất đắc dĩ đành gật đầu.
Tiểu Hắc Đản hai mắt sáng ngời, đến gân Cố Đan Tuyết nói: "Chị sắp làm chị gái em ạ?”
Người chị này xinh quát! Cậu bé thích.
Tiểu Du Nhi nhìn sang theo: "Chẳng phải chúng ta đã có chị Quân rồi sao?"
"Đây là nuôi." Tiểu Hắc Đản nói: "Giống như nhận Niếp Niếp làm em gái của chúng ta ý, bây giờ chúng ta sắp có thêm một người chị nữa."
Cố Đan Tuyết cong môi, gật đầu lia lịa, khuôn mặt tràn đầy ý cười.
"Đi." Cô bé kéo Tiểu Hắc Đản, tay kia kéo Lâm Niệm Doanh cách mình gần nhất: "Hai người đi theo chị."
"Đi đâu vậy ạ?" Tiểu Hắc Đản tò mò quan sát nhà thuỷ tạ đóng băng ở phía xa: "Nếu biết trước nhà chị có hồ thì em đã đi giày trượt băng đến rồi."
Nghe Tiểu Hắc Đản nhắc tới giày trượt băng, đôi mắt phượng của Cố Đan Tuyết ảm đạm, kế đó cười nói: "Chỗ chị có đấy, để chị tìm cho em."
"Vâng ạ, chị ở chỗ nào thế? Em kéo chị chạy..." Đang nói, Tiểu Hắc Đản kéo Cố Đan Tuyết rồi lao lên phía trước hai bước.
Cô bé không kịp chuẩn bị, bị cậu bé kéo đi thì lảo đảo ngã xuống, Lâm Niệm Doanh vội vàng duỗi tay ra đỡ lấy cô bé: "Em không sao chứ? Tiểu Hắc Đản, các cô bé đều rất yếu ớt, không giống chúng ta đâu, em đừng dùng sức mạnh."
"Không trách em ấy được." Cố Đan Tuyết ho khan vài tiếng, che chở cho Tiểu Hắc Đản, nói: "Là thân thể của em yếu kém quá, không liên quan gì đến Niệm Huy đâu ạ. Khụ khụ... Em nghe thấy lúc nấy anh gọi em ấy là Tiểu Hắc Đản à?"
Tiểu Hắc Đản sờ mặt: "Bây giờ em không tên là Tiểu Hắc Đản nữa, em đã đổi tên thành Hắc Toàn Phong rồi. Lúc tập thể dục buổi sáng, chị Quân còn chạy vòng quanh cùng bọn em nữa, sao sức khỏe của chị yếu vậy?"
"Chị... Cố Đan Tuyết không muốn nhắc tới chuyện ngoài ý muốn không dám nhớ lại trong bầu không khí vui mừng như vậy, bèn nở nụ cười tinh nghịch: "Bởi vì chị là Lâm muội muội đó."
"Hả!" Tiểu Du Nhi trợn tròn mắt, nói với vẻ vô cùng khó hiểu: "Em gái mà lớn như vậy sao ạ?" Tiểu Du Nhi túm lấy quả cầu bằng nhung trên găng tay, không muốn: "Em muốn một người chị yêu thương em, thích cho em kẹo để ăn cơ, không muốn em gái đâu."
Triệu Cẩn phì cười: "Lâm muội muội trong 'Hồng Lâu Mộng' vô cùng yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng cần có người che chở, chị Đan Tuyết đang ví mình như Lâm muội muội đấy."
Tiểu Du Nhi nghe không hiểu, nhưng cùng với Cố Đan Tuyết móc một nắm sô-cô-la nhập khẩu ra, cậu bé lập tức bị dời đi sự chú ý.
"Nếm thử đi, ba chị nhờ người chú ở Bộ Ngoại giao mang về từ nước ngoài giúp chị đấy, ngon lắm."
Thật ra cô bé không thích, hẳn nên nói là không thích bất kì đồ ăn nào cả. Đồ ngọt, đồ chua vào trong miệng thì toàn là vị đắng mà thôi. Tiểu Du Nhi nhận lấy, không chờ nổi mà bóc một viên nhét vào trong miệng: "Ưm, ngon quá, em cảm ơn chị."
"Cảm ơn." Ba người khác cũng lễ phép nói.
Cố Đan Tuyết thay đổi sắc mắt, nở nụ cười.
Cố Sâm quay đầu lại nhìn, trong mắt bất giác chứa chan sự ấm áp, đã lâu lắm rồi con gái chưa từng vui vẻ như vậy.
"Đi thôi, chị ở viện Hồng Kỳ, chị cất rất nhiều thứ đồ hay ho ở đó, mọi người thấy thích cái nào thì cứ lấy..."
Vừa nghe thấy hay ho, Tiểu Du Nhi lập tức giãy giụa đòi xuống.
Tô Mai đưa cậu bé cho Triệu Cẩn.
Triệu Cẩn quay lưng lại, hai tay tóm lấy cõng cậu bé ra sau, đi theo nhóm người Cố Đan Tuyết.
Nơi tiếp khách là một phòng khách nhỏ ở gian thứ hai.
Mấy người vừa bước vào sân đã nghe thấy trong phòng khách nhỏ vô cùng âm ï, anh châm chọc tôi một câu, tôi chế giễu anh hai tiếng, hai bên đấu tranh vô cùng náo nhiệt.
Bước chân của Cố Miểu dừng lại, kéo cổ tay Tô Mai: "Anh ơi, em dẫn Tiểu Mai đến chỗ em uống chén trà và nói chuyện, bọn em em không đi vào nữa."
Cố Sâm gật đầu, túm Triệu Khác đi ra theo, nói: "Hôm kia tôi mới lấy được mấy bức vẽ, đi, xem giúp tôi nào."
Vừa nói, anh ta vừa dẫn Triệu Khác đến phòng sách ở sân trước.
Cố Miểu ở viện Hồng Mai ở gian thứ ba, những đóa hồng mai trong cả viện nở vô cùng kiều diễm.
"Đẹp quá!" Tô Mai không kìm được mà khen ngợi.
"Không biết là cô thích." Cố Miểu bưng chén trà sâm cho cô: "Nếu biết thì lần trước sang đã cắt mấy cành tặng cô rồi."