Chương 448: Cho thuê xe (10)
Chương 448: Cho thuê xe (10)Chương 448: Cho thuê xe (10)
Tô Mai nhận lấy trà sâm rồi nhấp một hớp, cười nói: "Ở phía nam khắp núi toàn là hoa, nhìn nhiều cũng sẽ không cảm thấy hiếm nữa, đến thủ đô rồi mới phát hiện, không có hoa quả thực không quen chút nào."
Cố Miểu lấy một chiếc kéo, xách chiếc giỏ tre, nói: "Đi, chúng ta đi cắt một ít, buổi chiều đi thì cho cô mang theo. Về nhà cắm vào bình mà trồng, có thể nở non nửa nửa tháng mà không tàn đấy."
Thấy mấy cây này của cô ấy cây nào cây nấy đều chỉ chít, cũng nên cắt tỉa rồi, Tô Mai thích thú đặt chén xuống, đi theo sau, chọn những cành mà này đặc những nụ hoa chớm nở để tỉa đi một ít.
Hai người đang cắt tỉa cành hồng mai ở trong buồng sưởi thì nghe thấy phía trước truyên đến tiếng khóc của trẻ con.
Nghe giống như của Tiểu Du Nhi nhà mình, trong lòng Tô Mai hoảng sợ, vội bỏ kéo và cành hoa xuống, vừa chạy ra ngoài vừa nói: "Tiểu Miểu, tôi ra xem một lát."
"Tôi đi với cô." Cố Miểu đóng cửa lại, theo sát phía sau.
Tô Mai lần theo âm thanh mà tìm được nhà thuỷ tạ, Triệu Khác và Cố Sâm đã ở đó rồi, phía bên kia có hai nam ba nữ đang đứng, hai bên đang ở trạng thái giằng co.
Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản, ba đánh năm, đang đánh nhau với mấy tên nhóc trông rõ là lớn hơn hai ba tuổi so với chúng ở trên mặt băng, trên mặt đất rải rác những thứ như cửu liên hoàn làm bằng ngọc, thỏ và ngựa con.
Tô Mai nhìn thoáng qua, ba đứa nhóc đang hơi chiếm thế thượng phong.
"Tiểu Mai, mau tới đây." Triệu Khác ôm Tiểu Du Nhị, vẫy tay nói.
Tiểu Du Nhi ôm chặt một chiếc mão ngọc xinh đẹp, khóc không thành tiếng.
Tô Mai không dám dừng lại, vội lướt qua mặt băng 'xoạt' một tiếng, đi đến gần mới phát hiện Cố Đan Tuyết được ôm trong lòng Cố Sâm, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt.
"Hu hu... Mẹ ơi, bọn họ muốn đẩy Tiểu Du Nhị, là chị đã ngăn lại..."
Tô Mai duỗi tay ra, nói: "Đưa cho tôi!"
Cố Sâm đang phẫn nộ nhìn một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi ở phía đối diện, nghe vậy thì khàn giọng nói: "Em dâu...'
"Không sao." Tô Mai nói thầm, cứng rắn túm lấy Cố Đan Tuyết rồi đi, nói với Cố Miểu đang chạy tới: 'Đến chỗ cô đi."
Cố Miểu đưa tay ra bắt mạch cho Cố Đan Tuyết, vành mắt lập tức đỏ lên: "Tiểu Mai...
Tô Mai không để ý đến cô ấy, bước nhanh hơn, vừa bước vào buồng sưởi của Cố Miểu liền đặt người lên giường, cởi găng tay của mình và của Cố Đan Tuyết ra, cầm lấy hai tay của cô bé.
Lạnh, lạnh quá, máu trên người giống như bị đóng băng vậy. Cố Đan Tuyết muốn ôm lấy mình nhưng lại phát hiện không nhúc nhích được, cô bé biết mình lại sắp chết rồi.
Đã từng, cô bé đã nghĩ tới tình cảnh lúc mình tử vong vô số lần, nhưng lại chưa từng nghĩ nó sẽ đột nhiên như vậy, sẽ có giá trị như thế. Nghĩ đến đứa em trai được cô bé kéo lại từ rìa của tảng băng, không khỏi có chút buồn cười, cậu nhóc khóc trông xấu ghê... Nếu có thể, cô bé rất muốn ôm cậu bé lần nữa... cơ thể bé xíu của cậu bé thật là ấm áp, giống như dì Tô vậy, khiến cô bé lưu luyến.
Cứ nghĩ như vậy, một dòng nước ấm từ hai tay chảy về phía tứ chi và xương cốt, thoải mái đến nỗi Cố Đan Tuyết không kìm được mà muốn rên rỉ.
"Tiểu Mai..." Cố Miểu không đi nhanh bằng Tô Mai, lúc chạy tới buồng sưởi thì Tô Mai đã buông hai tay của Cố Đan Tuyết ra, rót trà sâm bón cho cô bé.
Cố Đan Tuyết vừa mới tỉnh, nắm chặt lấy vạt áo của Tô Mai theo bản năng, trong mắt đầy vẻ không muốn xa rời, ấm quá, ấm áp quá.
Tô Mai buồn cười xoa đầu cô gái nhỏ, đưa chén nước cho cô bé: "Cầm lấy để làm ấm tay đi này."
"Vâng ạ..." Cố Đan Tuyết bưng cái chén, ngoan ngoãn hơn cả bé thỏ con.
"Tỉnh... tỉnh rồi à?" Cố Miểu đứng như trời trồng ở cửa, không dám tin dụi dụi mắt, kế đó nhào tới trước giường giữ lấy cổ tay của Cố Đan Tuyết, tay run run mà bắt mạch cho cô bé.
"Hẳn là bị té mạnh, lập tức không chịu nổi mà nín thở. Tôi ôm con bé về, xoa bóp ngực giúp cô bé một lát là tỉnh. Tiểu Miểu à... Tô Mai đứng dậy đi ra phía ngoài, nói: "Cô đốt thêm mấy chậu than để ở bên chân con bé, tôi đi nhà thuỷ tạ xem xem."
Cố Miểu thuận miệng đồng ý, ngờ vực mà bắt mạch lại lần nữa, trong miệng không kìm được mà lẩm bẩm: "Tại sao có thể như vậy được?" Vốn là một cơ thể đang suy yếu dần mà lại ẩn chứa một con đường sống.
Nếu dị năng của Tô Mai đưa vào cơ thể của người thường thì chỉ có thể coi như dệt hoa trên gấm mà thôi, trừ phi là một bậc thầy có y thuật cao siêu, nếu không chỉ dựa vào bắt mạch thì rất khó có thể khám ra được. Tuy nhiên, cơ thể của Cố Đan Tuyết lại giống với cảm nhận của Tô Mai, cả người như một kho khí lạnh di động, vì thế thêm vào một chút hơi ấm như vậy tựa như nắng hạ gặp mưa rào vậy, cực kỳ rõ rệt.
"Đan Tuyết, cháu cảm thấy thế nào rồi?"