Chương 449: Hợp nhất (1)
Chương 449: Hợp nhất (1)Chương 449: Hợp nhất (1)
Cố Đan Tuyết vẫn luôn đưa mắt nhìn Tô Mai đi xa, tới khi không nhìn thấy người nữa thì mới bịn rịn mà nhìn sang hướng khác, cười xán lạn: "Khỏe hơn bao giờ hết ạ. Cô ơi, cháu cảm thấy cháu sống lại rồi. Hì hì, ông bác nói không sai, sang năm cháu nhất định có thể gặp được quý nhân của mình. Cháu quyết định rồi, cháu sẽ về nhà với dì Tô."
Con bé ngốc này! Ông bác của cháu thấy cháu không chịu uống thuốc, không còn ý chí sống sót nữa nên mới nói ra để lừa cháu thôi.
Đặt chén xuống, Cố Đan Tuyết trở mình xuống giường, quàng khăn quàng cổ lên, đeo găng tay rồi vừa đi ra ngoài vừa nói: "Cô ơi, cô mau ra đằng trước nói với dì Tô giúp cháu, bảo dì ấy chờ cháu mười phút, cháu thu dọn hành lý xong sẽ tới."
Dứt lời, không đợi Cố Miểu ngăn cản, cô bé đã mở cửa buồng sưởi, hấp tấp chạy đi.
Cố Miểu ngồi dậy, đứng trước cánh cửa kính trong suốt, nhìn bóng dáng linh hoạt chạy như bay trong viện, ngạc nhiên. Khỏe... khỏe thật rồi đấy à?
Tô Mai đi đến nhà thuỷ tạ. Trên mặt băng, Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh và Tiểu
Hắc Đản đã trói năm cậu nhóc to con kia bằng khăn quàng cổ, dẫm ở dưới chân.
Phụ huynh của bọn chúng hùng hùng hổ hổ đứng ở phía đối diện lại không dám bước lên trước, trong tay Tiểu Hắc Đản cầm một con dao gọt bút chì, lưỡi dao đang dí lên cổ của một tên nhóc trong số đó. Có phụ huynh không tin mà bước lên trước một bước, con dao kia ấn một nhát, trên cổ của tên nhóc kia lập tức chảy máu.
Thấy vậy, ba của tên nhóc kia không dám nữa, nói được mấy câu lại xông vào đánh nhau với một vị phụ huynh bước lên cùng, vợ của từng người cũng theo đó mà lên sân, tiếp đó là một trận hỗn chiến. Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh thở phào, đặt mông ngồi lên người đang nằm trên mặt đất, kế đó bình phẩm, ồn ào nói: "Trời ơi, sao chú lại đá lên đùi ông ta chứ, xương đùi cứng lắm, lại còn đá liên tục nữa, chú phải chào hỏi: mặt của ông ta ý, cắn lên mũi, đúng rồi, xương mũi giòn, cắn phát gãy luôn..."
Lúc đầu, người nghe không hề để trong lòng, về sau đánh không lại, thế là bắt đầu dựa theo phương pháp của hai cậu bé để tấn công thật. Có một người làm theo thì sẽ có người thứ hai, càng đánh càng hăng, càng đánh càng hung tàn, trên mặt băng rất nhanh đã nhìn thấy máu.
"Câm mồm! Câm mồm! Mấy thằng oắt con chúng mày." Người phụ nữ nhìn Cố Sâm chằm chằm lúc trước nổi giận đùng đùng mà chỉ vào ba đứa nhóc mắng: "Có được giáo dục không hả..."
Tô Mai nhấc chân đá một cái, những mảnh băng vụn ở dưới chân bay lên, bắn tung tóe lên người của người phụ nữ kia.
"Mắng thêm một câu nữa xem nào." Tô Mai nở nụ cười nhìn người phụ nữ, thình lình giãm mạnh xuống, một tiếng 'Rắc' giòn giã vang lên, mặt băng bị cô giãm thành một lỗ thủng. Tô Mai khom lưng cầm một khối băng dày trong tay ước lượng: "Thấy khối băng này không, tôi hất một cái dán vào mặt cô, đến lúc đó mũi và hàm răng còn có thể giữ được hay không nhỉ?" Tô Mai cười nói: "Tôi không dám đảm bảo đâu nhé, có muốn thử một chút không?"
"Đồ điên, đồ điên, cả nhà toàn là một lũ điên..."
Tô Mai giơ tay lên.
Người phụ nữ sợ tới mức hét toáng lên, lăn lê bò toài núp phía sau lưng Cố Sâm.
Tô Mai nhướn mày nhìn Cố Sâm: Vợ anh à?
Cố Sâm gật đầu với vẻ mặt khó mà nói hết được.
Cặp môi đỏ mọng của Tô Mai khẽ mở: "Đồ đần!" Mặt của Cố Sâm đỏ bừng lên, cho dù lời này đang mắng anh ta hay là vợ anh ta thì đều có thể nhìn ra được sự khinh thường từ trong đáy lòng của Tô Mai đối với bọn họ.
Tô Mai không nhìn vợ chồng bọn họ nữa, ném khối băng trong tay đi, vây tay với ba đứa nhóc: 'Đi thôi...'
Dứt lời, cô đi về phía cửa lớn trước.
Ba đứa nhóc giật mình, vội vàng nhảy cãng lên đuổi theo. Đi được vài bước, Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản cùng quay đầu lại, khom người nhặt cửu liên hoàn bằng ngọc, thỏ con và ngựa con ở trên mặt đất lên, để ở trước mặt Cố Sâm.
Triệu Khác nhìn vê phía chiếc mão ngọc trong tay Tiểu Du Nhi.
Tiểu Du Nhi ôm chặt lấy mão ngọc: "Cái này là chị cho con."
Triệu Khác buồn cười: 'Một đứa con trai như con thì cần mão ngọc để làm gì chứ?"
"Cho mẹ ạ, tóc của mẹ dài như vậy, vấn lên rồi đeo cái này vào chắc chắn sẽ đẹp lắm."
Thôi được rồi, tấm lòng thành của con trẻ.
"Đi thôi." Triệu Khác quay đầu nhìn về phía Cố Sâm, khuyên bảo: "Có một số việc anh không thể lùi bước được đâu."
Dứt lời, anh ôm Tiểu Du Nhi xoay người đi ra khỏi nhà thuỷ tạ, đi đường tắt đến cửa trước một bước: "Đồng chí Tô, em định vứt bỏ chồng đấy à?"
Tô Mai lườm anh một cái: 'Kết bạn với ai không kết bạn, lại dám giao du với một người không có chút quyết đoán nào hết? Chán sống rồi à? Không sợ ngày nào đó bị anh ta liên lụy đến chết sao."