Chương 450: Hợp nhất (2)
Chương 450: Hợp nhất (2)Chương 450: Hợp nhất (2)
Cố Sâm ôm con gái đuổi theo bỗng dừng bước, lúng túng đến nỗi chỉ ước có cái lỗ để chui xuống.
"Ba ơi, ba thả con xuống đi." Cố Đan Tuyết ôm cái ba lô nhỏ của mình, vỗ vào tay Cố Sâm.
Cố Sâm thẫn thờ bỏ cô bé xuống.
Cố Đan Tuyết xoay người, nâng bàn tay nhỏ bé lên sờ mặt Cố Sâm: "Con xin lỗi ba, còn có một câu con đã muốn nói từ lâu rồi, Đối với con nơi đây không phải là nhà mà là hang động ma quỷ ăn thịt người”
Dứt lời, cô bé cười xán lạn, vừa vui sướng chạy về phía Tô Mai, vừa hưng phấn nói ríu rít: "Dì Tô, cháu muốn về nhà với dì, cháu muốn làm con gái của dì, cháu muốn trở thành cực cưng của dì..."
Cố Sâm đứng như trời trồng ở cửa, đưa mắt nhìn ba lô quần áo trong tay con gái được đứa nhóc tên là Lâm Niệm Doanh cầm lấy, bàn tay nhỏ bé được Tiểu Hắc Đản kéo đi xa. Anh ta còn có chút chưa hồi thần lại, trong đầu cứ vang vọng lời nói của con gái hết lần này đến lần khác: "Đối với con nơi đây không phải là nhà mà là hang động ma quỷ ăn thịt người, là hang động ma quỷ ăn thịt người..."
Tô Mai quay đầu lại nhìn: "Không phải ngu người luôn rồi đấy chứ?"
Triệu Khác hướng theo ánh mắt của cô mà nhìn về sau, dời tâm mắt lướt qua Cố Đan Tuyết được mấy tên nhóc thối quây quanh ở phía trước: "Tiểu Mai, e là chúng ta đã gặp phải phiền toái lớn rồi."
Một khi Cố Sâm quyết tâm thanh tẩy gia tộc trên quy mô lớn, bọn họ với tư cách là kẻ giật dây' không bị người nhà họ Cố đuổi giết mới là lạ.
Triệu Khác có thể nghĩ tới thì tất nhiên Tô Mai cũng hiểu rõ: "Vừa sang năm mới, lại sắp đến cuộc tuyển chọn quân đồng tử, bọn họ sẽ không ngu xuẩn như vậy đâu nhỉ?"
"Tuyển chọn quân đồng tử, trẻ con đến từ khắp nơi, người nhà tụ tập ở thủ đô, rất thuận lợi cho bọn họ trà trộn vào trong đó để ra tay."
Lông mày của Tô Mai hơi nhíu lại, bước xuống xe điện, dẫn bọn nhỏ đi bệnh viện bôi thuốc tím, vung tay lên: "Đi, đến trạm thu mua phế phẩm."
Triệu Khác ôm Tiểu Du Nhi cười nói: "Đi theo anh, anh biết ở đâu có đồ gỗ tốt."
"Không cần đồ gỗ, cần đồng thau cơ."
Bước chân của Triệu Khác dừng lại: "Tiểu Mai, em muốn làm gì thế?"
"Ám tiễn hoa mai." Tô Mai nói: "Mỗi lần có thể lắp sáu mũi tên, ở giữa một cái, xung quanh năm cái, hình dáng như hoa mai... Giấu trong tay áo, mũi tên ngắn nhẹ, sau khi bắn ra có thể tấn công và giết kẻ địch ở trong vòng ba mươi bước chân. Ám tiễn hoa mai ban đầu sau khi bắn ra một mũi tên thì phải xoay tròn chỗ ống đến một góc độ nhất định mới có thể bắn chết liên tục được. Ám tiễn hoa mai sau khi được cải tiến sẽ không có thao tác dư thừa này nữa, đeo vào rồi nhấn xoay là có thể liên tục quật ngã kẻ địch."
Triệu Khác trâm ngâm một lát: "Vê nhà em vẽ bản vẽ ra, anh sẽ xin vật liệu từ cấp trên, liệt nó vào vũ khí mà đội viên của đội đặc chiến cần được trang bị."
Nếu trên đầu mũi tên bôi thêm chút thuốc mê gì gì đó, thì lực sát thương... Triệu Khác tặc lưỡi, trong mắt tràn đầy chờ mong.
"Ba ơi." Tiểu Du Nhi ôm mão ngọc, giật giật vạt áo của Triệu Khác: "Chúng ta không đi trạm thu mua phế phẩm nữa ạ? Bà nội nói con là chuột kiếm kho báu trong truyện đấy, con muốn đi xem xem."
Tô Mai nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nên ăn trưa rồi, hiện giờ không giống với sau này, mùng một đầu năm tiệm ăn nhà nước không kinh doanh, không về nhà thì sẽ không có gì ăn cả: "Để hôm nào đi nhé, trước tiên cứ về nhà ăn cơm đã, mẹ đói bụng rồi." Cố Đan Tuyết tò mò hỏi Lâm Niệm Doanh: "Tại sao bà nội lại nói Tiểu Du Nhi là chuột kiếm kho báu vậy ạ?"
"Lần trước bọn anh đến trạm thu mua phế phẩm tìm đồ gỗ giúp thím. Tiểu Du Nhi nhặt được một cái lư hương, bà nội nói trông rất giống đồ từ thời Minh, có thể bán được không ít tiền."
Bất kỳ thứ gì trong nhà mình đều là đồ cổ, tiền tiêu vặt cũng chưa từng thiếu, Cố Đan Tuyết hoàn toàn không hiểu được Tiểu Du Nhi: "Ồ."
"Em câm những thứ gì theo đấy?" Lâm Niệm Doanh ước lượng ba lô trong tay, đừng nhìn nó nhỏ chứ ước lượng cả một quãng đường cũng thấy nặng phết đấy.
"Tiền, đồ trang trí nhỏ và đồ chơi." Cố Đan Tuyết hất cái cằm nhỏ lên: "Có phải em thông minh lắm không, biết đi ra ngoài không thể không có tiên nên nhét vào một ít. Tiêu hết tiên rồi thì có thể mang vòng tay và đồ chơi đi thế chấp. Cái ba lô này á..." Cô bé vỗ võ cái ba lô trong tay Lâm Niệm Doanh: "Đủ cho em tiêu mấy năm đấy. À, quên mất, còn có cả quà cho mọi người nữa."
Lâm Niệm Doanh: "Em không mang phiếu à?"
Cố Đan Tuyết đột nhiên vỗ đầu: "Quên mất tiêu rồi."
Tô Mai không kìm được mà thở dài một tiếng: "Còn phải chuẩn bị quần áo thay và đồ giặt rửa cho con bé nữa."