[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 451 - Chương 451: Hợp Nhất (3)

Chương 451: Hợp nhất (3) Chương 451: Hợp nhất (3)Chương 451: Hợp nhất (3)

Trong nhà không có quần áo cho cô bé mặc, hiện giờ mua thì phải có phiếu.

"Không cần đâu." Triệu Khác nói: "Một lát nữa hẳn là nhà họ Cố sẽ mang tới."

Quả nhiên Triệu Khác đã nói đúng, lúc khoảng bảy tám giờ tối, Cố Sâm dẫn tài xế xách bao lớn bao nhỏ, đồ chất hòm chất túi tới.

Lớn thì có chăn ga, đồ trang trí, gạo và mì, thịt tươi, rau củ, vân vân. Nhỏ thì có dây buộc tóc kẹp tóc đủ cả.

Tô Mai khoanh tay nhìn bọn họ chạy hết chuyến này đến chuyến khác, đồ vật chuyển tới chất đầy phòng khách.

"Anh muốn làm gì?" Tô Mai khoan thai bước đến trước mặt Cố Sâm, nói.

"Em dâu." Cố Sâm lau mồ hôi trên trán, móc một cuốn sổ tiết kiệm ra đưa tới: "Nhờ em chăm sóc cho Đan Tuyết."

Tô Mai nhận lấy, nhìn lướt qua: "Bao lâu?"

Cố Sâm cười khổ: "Có khả năng mấy tháng, cũng có thể là vài năm hoặc cả đời."

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tô Mai bình tĩnh nhìn anh ta một lát: "Đợi đãi"

Lên lầu cần lấy hai chiếc ám tiễn hoa mai mới làm xong lúc chiều, ném cho anh ta, Tô Mai dặn dò: "Sau khi quay về, xem trong nhà có thuốc gì là độc nhất rồi bôi lần lượt lên đầu mũi tên."

Hai chiếc này đã được cô cải tiến lại, không được gọi là ám tiễn hoa mai nữa rồi, ống tròn nguyên bản đã bị cô sửa cho bẹp lại, được một sợi dây xích móc trên cổ tay, một chiếc có thể chứa mười tám mũi tên mảnh.

Chỉ cần một lần không gặp phải năm mươi, sáu mươi người thì có hai chiếc này bảo vệ tính mạng là hoàn toàn không thành vấn đề.

Ngẫm nghĩ một lát, Tô Mai lại dặn tiếp: "Mỗi lần xuất hành, tốt nhất là nên kiểm tra xe và nhân viên bên cạnh một lần."

Cô quên mất ngày tử vong cụ thể của anh ta rồi, nhớ mang máng hình như là bị người thân cận ở bên cạnh đâm một nhát.

Cố Sâm quan sát ám tiễn trong tay, không tỏ vẻ gì với những lời sau cùng của Tô Mai.

"Cố Miểu thì sao." Tô Mai nói: “Anh bố trí thế nào rồi?"

"Đã đưa đi rồi."

"Người đi theo bên cạnh cô ấy có thể tin được không?"

"Ừm"

"Đi thôi." Triệu Khác mặc áo khoác vào, nói: "Để tôi tiễn anh."

Cố Sâm ôm lấy con gái dặn dò tỉ mỉ vài câu, sau đó đi theo sau Triệu Khác, ra khỏi nhà họ Triệu.

"Triệu Khác." Cố Sâm quăng bao thuốc cho anh, lấy ám tiễn ra đeo lên hai bên cổ tay: "Lúc chiều, tôi và em gái đã sắp xếp lại tài sản đứng tên chúng tôi, tôi định ngày mai sẽ quyên góp toàn bộ, kể cả... núi thuốc."

Một thoáng yên lặng, Cố Sâm hỏi: "Anh có đề nghị gì không?”

Triệu Khác rút một điếu thuốc ra để dưới mũi ngửi, châm lên, tiện tay ném bao thuốc lá cho anh ta.

Cố Sâm ngớ ra: "Sợ tôi cho thêm nguyên liệu gì đó vào trong thuốc lá à?"

Triệu Khác lườm anh ta: "Tôi đang dùng hành động thực tế để nói cho anh biết rằng ngay cả người thân mật nhất thì trong khoảng thời gian này anh cũng phải đề phòng một chút."

Lúc Tiểu Mai nói chuyện, anh ta cho rằng anh không phát hiện ra thái độ không cho là đúng của anh ta sao.

"Cố Sâm." Triệu Khác bình tĩnh quét mắt nhìn anh một cái: "Nói thật, nếu anh không phải là dòng chính của nhà họ Cố, và ba anh cũng không phải là liệt sĩ, thì anh không thể ngồi lên vị trí tộc trưởng, cũng không thể đến bên cạnh vị kia được đâu, cái đức không xứng với vị trí gì hết!"

Bàn tay cầm bao thuốc lá của Cố Sâm nắm chặt lại: "Lúc ông nội giao nhà họ Cố vào tay tôi có nói, không yêu cầu tôi dẫn nhà họ Cố tiến thêm một bước, chỉ hy vọng tôi có thể bảo vệ cho nhà họ Cố sau này..."

"Một gia tộc mà thậm chí còn không chứa nổi một đứa trẻ có tư chất tốt." Khóe miệng của Triệu Khác vểnh lên, trào phúng nói: "Bản thân đã thối nát đến tận xương tủy rồi, còn bảo vệ nữa cơ, ha! Anh cũng tài thật đấy!"

"Triệu Khác! Đây không phải là chuyện của anh." Cố Sâm nổi hết gân xanh trên trán lên, tức giận nói: "Hơn nữa, chuyện Tiểu Miểu mất tích không liên quan gì đến người nhà họ Cố hết, tôi đã sai người đi điều tra rồi..."

Triệu Khác khẽ thở dài, lôi một lá thư ra đưa cho anh ta: "Đọc đi."

Cố Sâm ngờ vực nhận lấy, chỉ mới liếc qua một cái đã chấn động lùi lại mấy bước.

Bên trong không những có ngọn nguồn chuyện Cố Miểu bị bắt mà còn có quá trình Cố Đan Tuyết bị hại, toàn bộ những người tham dự đều được liệt kê ở phía dưới.

"Anh... anh... anh vẫn nhúng tay!" Anh ta đề phòng đến mấy cũng không phòng được đôi tay của Triệu Khác.

"Lúc đến quân khu phía nam đón Cố Miểu anh đã nói gì, điều tra rõ, cắt đứt với gia tộc. Cố Sâm, tôi và Tư lệnh Giang đã đợi lâu lắm rồi mà vẫn không đợi được kết quả xử lý của anh."

"Con cháu nhà họ Cố chúng tôi, con cháu nhà họ Cố chúng tôi, phần lớn bọn họ đều ở các bệnh viện quân y và sở nghiên cứu, nhân phẩm và y đức của bọn họ đều đã được thử thách, không thể bởi vì những người này mà bị hủy..." Y dược không thể so với những thứ khác, nó coi trọng nhất là danh tiếng, vì sao anh ta không dám đi sâu vào điều tra mà nuốt hết tất cả cay đắng vào trong, đó là bởi vì bọn họ đấy!
Bình Luận (0)
Comment