Chương 452: Hợp nhất (4)
Chương 452: Hợp nhất (4)Chương 452: Hợp nhất (4)
Thế hệ của ba để giải phóng đất nước mà bỏ y cầm súng, số người hy sinh chiếm hơn nửa. Thế hệ này của anh ta đã sửa chí hướng, nhưng đại đa số vẫn khoác lên mình áo blouse trắng, xách hòm thuốc lên chiến trường. Lúc mới giải phóng đã hy sinh mất một nửa, những người còn sống không thể bởi vì mấy con sâu mọt mà bị hủy hoại được.
Anh ta nhờ nhà bác bào chế thuốc, vốn dĩ định xử lý sạch bọn họ trong yên lặng, nhưng không ngờ Tư lệnh Giang và Triệu Khác lại xuất chiêu này ra trước.
Triệu Khác im lặng: 'Cố Sâm, anh không thể dùng bí dược của nhà họ Cố được."
Nếu dùng rồi, một khi điều tra ra, nhà họ Cố mới thực sự bị hủy hoại đấy.
Cố Sâm khiếp sợ nhìn anh, nửa ngày sau cười tự giễu: "Triệu Khác, tôi phải thừa nhận rằng đúng là tôi không bằng anh thật. Không ngờ ngay cả chuyện này mà anh cũng biết."
Triệu Khác mím môi cười: 'Không phải là tôi điều tra ra, mà là cấp trên vẫn luôn chú ý đến anh đấy, chức vị của anh nhạy cảm quá."
Cố Sâm thình lình sợ vã mồ hôi lạnh, dưới chân lảo đảo rồi ngồi lên mặt tuyết.
"Đối với anh mà nói, chẳng lẽ nhà họ Cố không phải là một bộ gông xiềng sao?" Triệu Khác búng điếu thuốc chỗ đầu ngón tay, duỗi tay ra kéo anh ta lên: "Không còn chức tộc trưởng nữa thì anh mới có thể hoàn thành tốt công việc đúng chức vụ của mình được. Đồng thời, đối với những con cháu tiến bộ của nhà họ Cố mà nói, không còn quái vật khổng lồ thối nát nhà họ Cố này nữa, bọn họ mới có thể bước đi vững vàng và xa hơn được, không cần phải lo lắng người trong gia tộc sẽ chèn ép, gây cản trở, tiếp cận và cướp đoạt công lao cũng như thành tích mà bọn họ nên có nữa."
Có một số người sống theo kiểu gia trưởng phong kiến đã lâu, rất thích khống chế lời nói và hành động của người có vai vế thấp hơn, ai mà chịu nổi cơ chứ. Cho nên bọn họ phản kháng, đưa một vài chứng cứ phạm tội của gia tộc đến cho anh.
Chuyện này không cần thiết phải nói với Cố Sâm, tránh cho anh ta để lộ ra, vô tình làm hại những người này. Suy cho cùng thì ở thời đại này, vì chính nghĩa mà quên tình thân không phải là thanh danh tốt đẹp gì, các phương diện khác đều sẽ bị người đời nghi ngờ.
Cố Sâm mất hồn mất vía mà bước đi.
Sau khi trở về, Triệu Khác ngẫm nghĩ một lát: "Tiểu Mai, em ôm Đan Tuyết rồi đi theo anh."
"Đi đâu?"
"Bệnh viện."
Tô Mai sửng sốt: "Có cần mang theo quần áo để thay gì gì đó không?"
"Ừm”" Triệu Khác kiếm một cái bao tải, nhét một ít gạo, bột mì, thịt và hoa quả vào, buộc vào một bên của ghế sau xe đạp.
Tô Mai xoa đầu Cố Đan Tuyết: "Tiểu Tuyết, mang theo mười đồng tiền tiêu vặt thôi, đừng mang nhiều hơn. Quần áo để thay ra thì mang hai bộ."
"Dì Tô ơi." Cố Đan Tuyết ôm lấy eo Tô Mai, lắc đầu: "Cháu không muốn đi bệnh viện đâu."
"Đan Tuyết." Triệu Khác vẫy tay với cô bé: 'Chú muốn nói với cháu mấy câu."
Cố Đan Tuyết buông Tô Mai ra, khép nép bước vài bước về phía Triệu Khác: "Chú Triệu ơi, cháu ngoan lắm, chú đừng đưa cháu đi có được không ạ?”"
"Đan Tuyết còn nhớ chú chín và chú mười một của cháu không?"
"Còn nhớ ạ." Hàng năm bọn họ đều gửi cho cô bé những loại thuốc bổ tốt cho cơ thể: "Còn có chú năm, chú tám, chú mười bảy, anh ba, anh năm... bác hai... Đan Tuyết đều nhớ cả."
"Thành quả nghiên cứu của chú chín và chú mười một của cháu đã bị bác ba cướp mất, chúng ta muốn đoạt lại giúp họ thì chỉ có một biện pháp..."
Đôi mắt của Cố Đan Tuyết sáng ngời, nắm thành nắm đấm, hô lên: "Phá hủy nói Niệm Doanh nói cái cũ không mất đi thì cái mới sẽ không đến được. Sau này, cháu nhất định sẽ xây dựng một nhà họ Cố mới!"
Tô Mai giật giật khóe miệng, cô nhớ thứ Niệm Doanh nói đến là cái xe mà.
Triệu Khác nhướng mày kinh ngạc, mức độ thông minh của cô bé này hoàn toàn không thua gì Cố Miểu khi còn bé.
"Cháu được sinh ra ở nhà họ Cố, nên biết là phá hủy nó khó khăn cỡ nào, mà thủ đoạn ngấm ngầm xấu xa của bọn họ thì lại nhiều vô kể, chú không có nhiều tinh lực như vậy để phòng thủ bên cạnh các cháu được. Cho nên, Đan Tuyết à, chú đưa cháu đến chỗ của một ông cụ có được không?”
"Mấy người dì Tô và Tiểu Du Nhi có thể thường xuyên đến thăm cháu không ạ?"
Triệu Khác gật đầu.
"Vậy còn chờ gì nữa." Cố Đan Tuyết vớ lấy chiếc ba lô ôm vào trong ngực, thúc giục nói: “Đi thôi chú."
Đến bệnh viện, Tô Mai mới biết được ông cụ mà Triệu Khác tìm cho Cố Đan Tuyết chính là Bộ trưởng Lữ.
Bộ trưởng Lữ sửng sốt một lúc, hỏi Triệu Khác: "Con gái nhà họ Cố à?"
Triệu Khác vẫy tay gọi Cố Đan Tuyết tới gần: "Đan Tuyết chào ông Lữ đi nào."
"Chúc mừng năm mới ông Lữ ạt"
Bộ trưởng Lữ gật đầu, bảo vợ dẫn cô bé và Tô Mai sang một bên chơi.
"Chuẩn bị ra tay à?" Ông ấy hỏi Triệu Khác.