Chương 453: Hợp nhất (5)
Chương 453: Hợp nhất (5)Chương 453: Hợp nhất (5)
"Vốn là muốn đợi đợt tuyển chọn quân đồng tử kết thúc thì sẽ ra tay." Triệu Khác cười khổ: "Không ngờ, hôm nay đến nhà họ Cố, mấy thằng nhóc nảy sinh xung đột với người ta, không cẩn thận mà làm cho Đan Tuyết bị thương, khiến Cố Sâm và Cố Miểu quyết định quyên góp gia tài..."
Đã vậy thì chỉ có thể ra tay trước những người khác của nhà họ Cố thôi.
Nếu không thì Cố Sâm và Cố Miểu sẽ nguy to.
Còn có... chuyện bí dược nữa, anh phải xử lý cẩn thận, nhất định không thể để cho cấp trên biết Cố Sâm đã nảy sinh ý định dùng nó, nếu không thì toàn bộ nhà họ Cố sẽ xong đời thật.
"Đi làm đi." Bộ trưởng Lữ nói: "Mang theo nhân viên đặc chiến mà các cậu mới tuyển chọn được, sẵn tiện để mọi người nhìn xem thực lực của bọn họ."
"Mới huấn luyện được vài ngày..."
"Tôi tin cậu!" Bộ trưởng Lữ cười nói: 'Lính của cậu cũng tin tưởng cậu! Triệu Khác, đi đi, quét sạch trong đêm đi."
"Bệnh viện quân y có mấy vị khác chi của nhà họ Cố, tôi sợ... Bộ trưởng Lữ, ông dẫn dì Trương và Đan Tuyết đi đổi chỗ khác được không? Lương thực gì đó tôi đã chuẩn bị xong rồi..."
"Có sóng to gió lớn nào mà tôi chưa từng trải qua cơ chứ, mấy con rệp mà còn muốn tôi trốn sao." Bộ trưởng Lữ bật cười lắc đầu: "Không có đâu. Không cần phải để ý đến tôi, chính sự quan trọng hơn."
Thấy không khuyên nổi, Triệu Khác đành phải để Tô Mai ở bên cạnh trước.
Anh đi đến bộ quân sự, nhanh chóng phái hai người tới đây để thay thế Tô Mai.
Lúc Tô Mai gặp lại Triệu Khác thì đã là ba ngày sau. Râu ria xôm xoàm, toàn thân mệt mỏi, trên người còn mang theo mùi thuốc nồng nặc.
Tô Mai đau lòng chạm lên mặt anh: "Ngồi lên ghế salon một lát trước đã, em làm cho anh bát mì rồi đun nước nóng tắm rửa."
"Ừ." Nghe tiếng cười đùa của bọn nhỏ trong sân, ngửi mùi thức ăn bay ra từ trong phòng bếp, thể xác và tinh thần của Triệu Khác thả lỏng, chìm vào mộng đẹp.
Tô Mai bưng mì tới, Triệu Khác đột nhiên giật mình, nhảy dựng lên, đồng thời rút súng từ phía sau lưng ra.
"Tiểu... Tiểu Mai." Lau mặt, Triệu Khác bỏ súng xuống, nhận lấy cái bát, kéo Tô Mai ngồi xuống bên cạnh rồi nói: "Không làm em sợ chứ?"
Tô Mai lắc đầu, khó hiểu nói: "Chẳng qua chỉ là thanh lý một nhà họ Cố thôi mà, sao trông anh như tham gia nhiệm vụ ở biên giới thế?"
Triệu Khác véo mạnh lên mặt mình, khiến mình tỉnh táo hơn chút, nói khẽ: "Là do anh điều tra sót, không ngờ nhà họ Cố còn có thuật dịch dung lợi hại như vậy, gần như đạt đến trình độ thật giả lẫn lộn. Lúc bắt đầu không đề phòng, bọn anh liên tục trúng chiêu, hai chiến sĩ chết và chín người bị thương."
Tô Mai kinh hãi, đột nhiên nắm chặt lấy tay anh: "Có phải anh bị thương rồi không?”
Là do cô chủ quan, lúc nấy ngửi thấy trên người Triệu Khác có mùi thuốc thì chỉ cho là trong quá trình thẩm vấn, anh ở cùng với người nhà họ Cố lâu quá nên bị ám mùi thôi.
"Ở đâu? Để em xem nào."
Triệu Khác hắng giọng, giữ lấy bàn tay đang sờ lung tung của Tô Mai, cằm chỉ vê hướng cửa.
Tô Mai quay đầu lại, một đám nhóc đang bám vào khung cửa, cười hì hì nhìn về phía này. Tô Mai không để ý tới chúng, ngửi mùi máu tươi bị mùi thuốc che giấu, vén vạt áo của Triệu Khác lên. Vải trắng che trên lưng chắc là vừa được thay, trông trắng tinh. Tô Mai khẽ đặt tay lên, thăm dò một lúc, may mà vết thương không sâu lắm: "Trung đoàn trưởng Triệu, tính cả lần này nữa, theo như em biết thì cái eo này của anh đã bị người ta rạch hai lần rồi đấy."
Triệu Khác nở nụ cười ám muội với cô: "Yên tâm, bất kể lúc nào thì sức eo của anh cũng ở trên mức tiêu chuẩn hết."
Tô Mai lườm anh một cái: "Được rồi, đừng lắm lời nữa, mau ăn cơm đi."
"Mấy đứa con..." Tô Mai quay đầu hỏi: "Ăn không?"
Mấy đứa lớn lắc đầu, hai đứa nhỏ thì trái lại có chút thèm ăn. Tô Mai đứng dậy múc cho Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du Nhi mỗi đứa nửa bát: '"Nếm thử chút thôi, đợi lát nữa phải ăn tối rồi."
Hai đứa gật đầu, ngồi ở bên cạnh Triệu Khác, ăn nhồm nhoàm cùng với anh.
"Ba mẹ đâu rồi?" Triệu Khác nuốt miếng mì trong miệng, tranh thủ hỏi.
"Đi đến phòng tiếp khách rồi. Thấy mấy vị chiến hữu cũ dắt cháu trai đến đăng ký dự thi quân đồng tử nên đi rồi. Tiểu Du Nhi..." Tô Mai lấy khăn lau nước canh ở khóe miệng cho tên nhóc: "Con đừng có học theo ba với anh con. Con còn nhỏ, lượng vận động không lớn như họ, ăn nhanh như vậy thì lát nữa dạ dày sẽ khó chịu đấy."
Tiểu Du Nhi nhìn số lượng trong bát của Tiểu Hắc Đản, vội la lên: "Anh ơi, anh chờ em với.
"Các con vội đi đâu chơi à?" Tô Mai nhìn về phía mấy đứa lớn.
"Tiểu Hắc Đản thấy ba về rồi..." Triệu Cẩn nói: "Muốn đi bệnh viện tìm chị Tuyết chơi."
Mấy ngày nay sợ xảy ra chuyện nên Tô Mai vẫn luôn không cho chúng chạy ra ngoài, ngày nào mấy tên nhóc cũng trượt băng và chơi thuê xe ở trong đại viện, cũng hơi ngán.