Chương 457: Xảy ra chuyện (4)
Chương 457: Xảy ra chuyện (4)Chương 457: Xảy ra chuyện (4)
Cứ như vậy, nghe nhiều rồi thành ra có cái gì hoặc làm ra cái gì trong đầu đều phản xạ nghĩ xem có thể dùng nó kiếm tiền không? Có thể kiếm được bao nhiêu?
Triệu Trác dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài: "Bao nhiêu tiền một chiếc xe mới?"
Lâm Niệm Doanh: "Một trăm năm mươi đồng ạ."
"Đắt thế à?" Triệu Trác thốt lên: "Còn đắt hơn đồng hồ bình thường. Cái giá này ngang với xe đạp, máy khâu rồi đấy. Thế mà mấy đứa cũng đành lòng?"
Tiền riêng của anh em Triệu Sâm phong phú, không cảm thấy có gì.
Triệu Chương không có khái niệm.
Triệu Cẩn... cũng chưa thiếu tiền bao giờ.
Tiểu Du Nhi quá nhỏ, không hiểu mấy thứ này, chỉ biết đi theo anh trai có đường ăn.
Tiểu Hắc Đản thì tiếc tiền thật đấy, nhưng anh trai nói cũ không đi thì mới không tới. Mấy đứa chúng nó dùng bảy chiếc xe quân đội gỗ là có thể kiếm hơn chín trăm đồng chỉ trong vài ngày ngắn ngủn, nếu đổi thành xe mới có chứa động cơ, số tiên mỗi ngày vào sổ chắc chắn tăng ít nhất gấp đôi. Bọn họ còn có thể tăng giá, tính ra thì không được mấy ngày là tiền mua xe đã hồi vốn rồi.
"Không đắt, không đắt." Lâm Niệm Doanh cười tủm tỉm: "Bác cả, bọn cháu còn thiếu tiền mua một chiếc xe nữa, bác có muốn tài trợ một ít không? Khi nào chúng cháu lời tiên thì trả bác một trăm tám mươi đồng. Được không ạ?"
"Anh năm”" Tiểu Hắc Đản giật mạnh tay áo Lâm Niệm Doanh: "Sao anh trả thêm nhiều thế?"
"Một ngày là chúng ta kiếm được ba mươi đồng trả bác rồi.' Lâm Niệm Doanh nói: "Nếu là chờ sau này mới mua thì chúng ta tổn thất đâu chỉ ba mươi đồng đâu." "Là như thế à?" Triệu Chương ngơ ngác.
"Tính thử chẳng phải sẽ biết?" Lâm Niệm Doanh nói: "Tiền mừng tuổi Tết, nửa ngày mỗi người chúng ta đã kiếm được ít cũng bốn mươi đồng. Sau đó thím không cho chúng ta ra khỏi đại viện quân khu, một chiếc xe của chúng ta một ngày kiếm được hơn năm mươi đồng, lại đến khi đám trẻ con trong khu này đều chơi cả rồi mà mỗi ngày chúng ta vẫn kiếm được hơn mười đồng. Cứ theo mười đồng mà tính đi, xe mới nha, chạy nhanh, một ngày kiếm ba mươi đồng còn không dễ à? Nhưng nếu không có chiếc xe này, nửa tháng chúng ta sẽ lỗ bốn, năm trăm nha. Nghĩ thôi cũng đau lòng rồi."
Mấy đứa nhỏ vừa nghe lời này đều trông mong, khát vọng nhìn về phía Triệu Trác. Lâm Niệm Doanh đã hứa với bọn chúng, chờ xe mới kiếm được tiền có thể mua một quả bóng đá, một đôi giày thể thao màu trắng, đi đấu với đám nhóc học viện hàng không kia.
Triệu Trác nghẹn cười: "Nhất trí, bác cho mấy đứa vay."
Tô Mai nghĩ có anh cả trông bọn trẻ, mà nơi bọn họ đi còn là cục cảnh sát nên cũng không ngăn cản. Chờ dọn dẹp sạch chướng ngại vật trong sân, giặt quần áo cho cả nhà xong cô đi ninh một nồi canh thịt dê, áp nửa rổ bánh bột ngô, bỏ đầy một giỏ đồ ăn. Sau đó cô nói một tiếng với chị Lý, cầm giỏ đồ ăn đi viện quân y.
Cô đi thăm Quý Tiểu Ngũ trước, cậu nhóc này khôi phục rất khá, lại thêm vài ngày là có thể xuất viện.
"Dì ơi..." Quý Tiểu Ngũ thỏa mãn uống một ngụm canh, ngẩng đầu hiếu kỳ: "Mấy người Tiểu Hắc Đản bận gì đấy ạ? Sau Tết cũng không thấy đến chơi với cháu."
"Bận chuẩn bị thi quân đồng tử." Tô Mai cười nói: "Tiểu Ngũ muốn đi không?"
Triệu Cẩn nghe Tiểu Hắc Đản và Lâm Niệm Doanh từ chối chiêu mộ đặc biệt, lại thấy tất cả mọi người đều bận rộn chuẩn bị trước khi thi, thế là chạy đi nói với ba rằng mình không cần danh ngạch chiêu mộ đặc biệt kia nữa, muốn thi đậu bằng năng lực của mình. Triệu Khác vui vẻ đồng ý.
Nếu Quý Tiểu Ngũ muốn đi thì có thể đưa danh ngạch kia cho cậu nhóc.
Tư lệnh Quý là có một suất, nhưng theo thỉnh thoảng vang lên bên kia vách tường thì mấy phòng tranh nhau ác liệt lắm. Mấy đứa nhỏ của phòng khác nghe nói Tư lệnh Quý từng có ý định đưa danh ngạch cho Tiểu Hắc Đản thì lần nào thấy Tiểu Hắc Đản cũng phải 'xùy' một tiếng, mặt sưng mày xỉa, còn châm chọc vài câu.
Có đôi lần Tiểu Hắc Đản không ngăn được lửa giận, vén tay áo muốn xông lên, cuối cùng vân nghẹn trở lại. Nhóc con là nể mặt ân tình Tư lệnh Quý cho danh ngạch đấy thôi.
Hôm nay cô giúp cậu bé trả lại nhân tình này, ngày sau Tiểu Hắc Đản cũng không cần nén giận, gặp chuyện tương tự thì cứ vung nắm tay là được.
"Dì." Quý Tiểu Ngũ mất mát gượng cười: "Cháu không tham gia được." Miệng vết thương trên người còn chưa lành hẳn nữa.
Tô Mai cười tủm tìm, quyết định lần sau sẽ mang tới cho cậu bé.
Tô Mai để lại đủ phần canh thịt dê và bánh ngô cho Quý Tiểu Ngũ, cầm phần còn lại lên lầu.
Bởi vì Cố Đan Tuyết dọn vào nên phòng bệnh của Bộ trưởng Lữ đã được bố trí lại một lần, một tấm rèm đỏ thẫm chia phòng thành hai nửa, còn kê thêm cái bàn, tủ đầu giường nhỏ, lại thả gối ôm, vài món đồ chơi...
Tô Mai gõ cửa đi vào, đồng chí Trương đang dạy Đan Tuyết luyện chữ.