[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 456 - Chương 456: Xảy Ra Chuyện (3)

Chương 456: Xảy ra chuyện (3) Chương 456: Xảy ra chuyện (3)Chương 456: Xảy ra chuyện (3)

"Nếu đầu óc anh ta chập mạch, tự mở xưởng...' Tô Mai nói: "Đừng nói là danh và lợi, sau năm sáu mươi sáu cũng khó có thể giữ được tính mạng."

Triệu Khác kinh ngạc, ngồi dậy: "Anh ta sẽ không ngu xuẩn như thế đâu chứ?" Đã đến lúc nào rồi mà còn nắm phương thuốc bí truyền không hợp tác với quốc gia nữa?

"Em thấy...' Tô Mai cười nói: "Thuật dịch dung này của nhà bọn họ, nói trắng ra chỉ là kỹ thuật trang điểm cao cấp hơn sau này một chút thôi, không thần bí như các anh nghĩ đâu."

"Tiểu Mai, nếu hôm nay em không tận mắt nhìn thấy Cố Lệ bôi bôi trét trét trên mặt Giang Thạc mà chỉ nghe thấy ba chữ 'Thuật dịch dung thì trong lòng có nảy sinh sự kiêng dè trước tiên không?”

Tô Mai nghẹn họng, vỗ vai anh: "Được rồi, Trung đoàn trưởng Triệu, nếu anh không gọi điện thoại cho Cố Sâm thì mau lên lầu ngủ đi, trông cái mắt đã biến thành gì rồi kìa."

Triệu Khác đồng ý, đứng dậy đi lên lầu vài bước, ngẫm nghĩ một lát, vẫn gọi một cú điện thoại cho Cố Sâm.

Tô Mai liếc nhìn người đàn ông khẩu xà tâm phật, nở nụ cười, đứng dậy đi chuẩn bị bữa tối.

Triệu Khác thật sự nói được thì làm được, hôm sau lập tức lên kế hoạch huấn luyện đặc biệt cho lũ nhóc, dẫn Tiểu Mã tạo ra một vài chướng ngại vật trong sân.

Tiểu Hắc Đản chơi được mấy vòng thì không muốn chơi nữa, trong sân nhỏ quá, mới chạy được một tí đã hết rồi, vượt qua hai chướng ngại vật là đến cuối, ở giữa còn không đủ dừng.

"Mẹ ơi, con muốn đến vườn hoa nhỏ chơi." "Vườn hoa nhỏ là nơi nghỉ ngơi của mọi người, bọn con chạy nhảy ở đó thì các ông các bà sẽ không có nơi để đi đâu."

Tiểu Hắc Đản nói: "Thế bọn con chơi ở đoạn đường trước cổng được không?"

Tô Mai lại lắc đầu: "Đường hẹp thế này, các con còn đặt chướng ngại vật linh tinh lên nữa thì còn có chỗ cho người ta đi à?"

Hai vai Tiểu Hắc Đản ủ rũ sụp xuống, rầu rĩ ngồi bệt dưới bậc thêm, hoàn toàn không lên nổi chút tinh thần huấn luyện.

Triệu Trác nhìn mà đau lòng, gọi điện thoại đến đồn cảnh sát, hỏi mượn sân huấn luyện cảnh sát.

"Đi thôi!" Triệu Trác khoác thêm áo ba-đờ-xuy quân đội, bế Tiểu Du Nhi lên."Đi với bác đến đồn cảnh sát, bác tìm được chỗ tốt cho mấy đứa rồi."

"Ya-' Tiểu Hắc Đản mừng rỡ bật hai chân nhảy từ bậc thềm xuống đất, hưng phấn nói: "Bác cả tốt quá đi!"

Triệu Trác bật cười.

"Khoan đã." Lâm Niệm Doanh phóng vèo vào phòng, cất tiền định mua xe chuẩn bị từ lâu vào túi.

"Đi thôi ạ."

Triệu Cẩn liếc túi tiền căng phồng của Lâm Niệm Doanh: "Khoe khoang quá, chia ra đi, mỗi người cầm một ít."

Lâm Niệm Doanh gật đầu, lấy túi tiền ra.

Đều là tiền hào lẻ tẻ, hai mươi mốt xâu, mỗi xâu năm mươi đồng, bị thằng bé xuyến chỉnh tê vô cùng, dùng dây buộc tóc của con gái buộc lại. Mỗi người cầm một trăm năm mươi đồng, ngoại trừ Tiểu Du Nhi ra thì sáu người cầm tổng cộng chín trăm đồng, túi áo ai nấy phồng to không khép được miệng túi.

Tô Mai nhìn mà cau mày: "Sao không đi đổi tờ năm nguyên, mười nguyên ấy." Tiền lưu thông năm 59 là nhân dân tệ loại thứ hai, nhỏ nhất là một xu, lớn có năm nguyễn. Trên trụ cột đó, ngày mùng 1 tháng 12 năm 57 lại phát hành một bộ, phân biệt là tiên giấy 10 nguyên và tiền xu 1 xu, 2 xu, 5 xu.

Lâm Niệm Doanh: "Không tìm được ai đổi cho ạ."

Không phải không tìm được ai đổi cho, mà là sợ người ta biết mấy đứa trẻ con bọn nó có thể kiếm hơn chín trăm trong thời gian ngắn như vậy sẽ ganh tị.

Tô Mai: "Vậy đưa hết cho bác cả đi, nhờ bác ấy cầm giúp."

Mấy đứa bé đưa mắt nhìn nhau, gật đầu thống nhất, lại lấy tiền ra đưa cho Triệu Trác.

Triệu Trác cất tiên vào túi, kinh ngạc nói: "Mới mấy ngày chứ? Bên xưởng trưởng Lý đã làm ra xe quân đội có gắn động cơ rồi cơ à!"

"Chưa ạ." Lâm Niệm Doanh nói: "Cháu có gọi điện thoại hỏi, còn chưa làm xong động cơ. Bởi vì nhóm đầu tiên là thử nghiệm nên bọn họ làm ít lắm, chỉ làm ba mươi cái thôi. Bác Lý bảo là còn phải đưa cho bộ ngoại giao hai mươi cái, để bọn họ cầm ra nước ngoài đi một vòng, hỗ trợ bàn bạc vài đơn đặt hàng. Chỉ chừa lại mười cái thôi, kịch liệt lắm nha, không giao tiền trước thì cháu sợ đến lúc có cũng không đến phiên bọn cháu."

"Niệm Doanh." Triệu Trác không nhịn được, nhìn nhóc con đầy vẻ tán thưởng: "Chẳng trách Dương Đồng Quang một lòng chiêu mộ cháu."

Hôm đầu tháng ba, Dương Đồng Quang qua bên này thăm hỏi vài vị trưởng bối, người quen, gặp mấy đứa nhỏ ở nhà mình cửa xe thì tiến tới xem thử, trong lòng vốn còn đang nhẩm tính thu nhập những ngày tới. Kết quả là vừa thấy Lâm Niệm Doanh hai mắt đã xanh lè, hận không thể trộm đứa nhỏ này đi ngay trong ngày.

Lâm Niệm Doanh cười ngượng nghịu, không hé răng.

Thật ra chủ yếu là cậu nghe thím lầm bầm nhiều, ví như làm súng gõ, thím sẽ không nhịn được nói phải làm thế nào, nhân sĩ chuyên nghiệp sẽ cho cấp bậc bình xét ra sao. Rồi thì cấp hai sẽ giá trị bao nhiêu tiền, khấu trừ vật liệu gỗ, ống thép, chi phí thiết kế và nhân công thì sẽ kiếm được bao nhiêu.
Bình Luận (0)
Comment