Chương 455: Xảy ra chuyện (2)
Chương 455: Xảy ra chuyện (2)Chương 455: Xảy ra chuyện (2)
Bên này Triệu Khác vừa mới tắm rửa xong thì người cũng đã tới, đi vào đầu tiên là vị đội viên của đội đặc chiến, anh ấy xách theo cái cặp da, đi theo phía sau là một nữ đồng chí xinh đẹp.
"Cố Lệ." Triệu Khác nhìn nữ đồng chí nói: "Cô hóa trang cho Giang Thạc đi."
Đội viên đội đặc chiến có khuôn mặt lạnh tanh lập tức đặt cặp da lên bàn rồi mở ra, ngoan ngoãn ngồi lên ghế salon.
Cố Lệ nhìn Tô Mai, trên mặt lộ vẻ do dự: "Trung đoàn trưởng Triệu, đây là cơ mật, anh để cô ấy ở lại đây có thích hợp không?"
Triệu Khác: "Đừng nói nhảm nữa! Bắt đầu đi."
Gương mặt của Cố Lệ cứng đờ, mím môi, quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của Giang Thạc, cầm con dao lên, nhanh chóng sửa khuôn mày cho anh ấy rồi cạo râu và lông tơ trên mặt. Cô ta mở từng chiếc bình một, bôi hết lớp thuốc này đến lớp thuốc khác lên mặt anh ấy. Đồng thời, cô ta lấy một cục gì đó có màu như màu da, độn cằm nhọn cho anh ấy, sau đó san phẳng yết hầu đang lồi lên. Tiếp đó, cô ta phối chút thuốc màu, lợi dụng việc tạo khối mà làm mềm đi sự góc cạnh và độ cao nổi bật của chiếc mũi trên mặt anh ấy, cuối cùng đội tóc giả cho anh ấy.
Ngay tức khắc, một cô gái dịu dàng xuất hiện trước mặt mọi người.
Tô Mai ở bên cạnh nhìn, tuy cách làm khác nhưng có hiệu quả giống với kỹ thuật trang điểm sau này. Nếu nói có điểm gì khác biệt thì chính là số thuốc, son môi và các loại thuốc màu này không hề chứa bất kỳ hóa chất và chất phụ gia nào. Chúng đều được chắt lọc từ phần tinh túy của thảo dược hoặc là phơi khô rồi trực tiếp làm thành phấn, hoặc là trộn với mật ong và mỡ heo để chế tạo ra dạng cao.
Triệu Khác nhìn về phía Tô Mai.
Tô Mai gật đầu với anh. "Cố Lệ." Triệu Khác nói: "Những thứ này có thể sản xuất hàng loạt được không?"
Cố Lệ lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng, nói: "Trung đoàn trưởng Triệu, anh nói đùa sao, sao phương thuốc bí truyên của nhà họ Cố tôi có thể tuỳ tiện truyên ra ngoài được chứ. Lần này nếu không phải là bị các anh bắt được đằng chuôi thì sao tôi có thể xuất hiện ở nơi này, đồng ý làm công việc làm thêm như một thợ hóa trang cho đội đặc chiến các anh chứ."
"Cô nói xem có thể sản xuất hàng loạt được không?" Triệu Khác không có hứng thú lòng vòng với cô ta, dù sao thì cô ta cũng không làm chủ được.
"Có thể sản xuất hàng loạt được một phần." Cố Lệ bực bội chỉ vào đồ trong cặp da rồi nói: "Trước mắt, một phần này chỉ có thể chế tác thủ công, bình cao độn da này, bởi vì nguyên liệu khan hiếm nên một năm chỉ có thể có được bốn, năm bình thôi."
Triệu Khác rút giấy bút ra, ghi chép lại từng cái một, sau đó đưa cho Giang Thạc, nói: 'Dẫn cô ta đi tìm Cố Sâm, bảo Cố Sâm tự cân nhắc, xem xem nhà họ Cố bọn họ tự mở xưởng hay là hợp tác với quốc gia."
"Trung đoàn trưởng Triệu." Cố Lệ nôn nóng: "Tôi đã nói đây là phương thuốc bí truyên rôi mà, không được công khai với bên ngoài..."
Giang Thạc cũng khó hiểu: "Trung đoàn trưởng, nếu thứ này được sản xuất hàng loạt thì chẳng phải ai cũng biết thuật dịch dung sao ạ?"
"Không sản xuất cao độn da, còn có cái này, cái này... Không có những cái này thì những thứ còn lại chẳng qua chỉ là đồ trang điểm cao cấp hơn trên thị trường một chút mà thôi." Triệu Khác xoay bút: 'Lúc sản xuất thì tham khảo đồ bên Hồng Kông với Âu Mỹ một chút, vượt qua bọn họ nhưng đừng vượt qua quá nhiều để còn xuất khẩu. Đợi đến khi kiếm được tiền..." Triệu Khác cười nói: "Chúng ta sẽ xin cấp trên máy bay trực thăng và một vài thiết bị nhảy dù."
Bằng vào chiến công lần này của bọn họ thì hẳn là được thôi.
Chẳng phải Tiểu Mai nói bộ đội đặc chủng trong tương lai ai ai cũng đều là nhân tài toàn năng sao. Vũ khí thiết bị gì gì đó, bọn họ cứ thêm vào từng chút mội.
Nghe vậy, tinh thân của Giang Thạc chấn động. Anh ấy cầm lấy tờ giấy, xách cặp da và dẫn theo Cố Lệ đang cau có đi mất.
Nhìn Giang Thạc rời đi, Tô Mai như đang suy nghĩ gì đó: "Có phải Giang Thạc này có bối cảnh gì không?"
"Ừ" Triệu Khác thả lỏng cơ thể, nằm ra sau: "Ba và chú bác của cậu ấy đều đảm nhiệm chức vị quan trọng ở thủ đô, cho cậu ấy ra mặt xin cấp trên thứ gì đó sẽ tương đối dễ dàng hơn."
Nhân tài mà, phải xài cho đúng tác dụng mới được.
Tô Mai giật giật khóe miệng: "Anh vẫn nên gọi điện thoại nói chuyện tử tế với Cố Sâm đi, anh để Giang Thạc trực tiếp đến nhà như vậy, ít nhiều gì cũng có chút ý thúc ép, khiến người khác thấy không thoải mái."
Triệu Khác lắc đầu: "Chuyện về thuật dịch dung mà được truyền ra, em nghĩ những người khác không kiêng ky sao! Hiện giờ đã không phải là nhà họ Cố có bằng lòng lấy ra hay không nữa rồi, mà là không có một ngành nào dám nhận cả vì sợ bị người khác nghi ky. Chúng ta cung cấp sáng kiến này cho anh ta, nếu làm tốt, nhà họ Cố của anh ta sẽ được cả danh lẫn lợi."