[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 459 - Chương 459: Xảy Ra Chuyện (6)

Chương 459: Xảy ra chuyện (6) Chương 459: Xảy ra chuyện (6)Chương 459: Xảy ra chuyện (6)

Đúng vậy, những gì nêu ra được đã rất nhiều, cũng có không ít công nghiệp phát triển được. Nếu quốc gia có hệ thống bảo hộ đầy đủ cho những văn hóa truyền thừa này thì có ai không thích hợp tác với chính phủ chứ...

Càng nghĩ càng nhiều, bộ trưởng Lữ càng thêm giật mình kinh ngạc.

Tô Mai không quấy rây ông thêm, cái gì nên nói cô đã nói rồi, kết quả thế nào không phải cô có thể quản được.

"Dì Trương." Tô Mai tìm được một già một trẻ ở phòng lấy nước, cười nói: "Để Đan Tuyết về ở với tôi vài ngày nhé?"

Mấy ngày nguy hiểm nhất đã qua rồi, để một cô bé ở cùng hai ông bà già cả ngày cũng không hay cho lắm, nên có vòng giao tế và bạn chơi cùng của trẻ con mới phải.

"Được thôi, có gì mà không được." Đồng chí Trương ít nhiều cũng không nỡ. Không có bé gái ngoan ngoãn đáng yêu, cả ngày bà sẽ phải nhìn cái bản mặt nhăn nheo của bạn già. Haizz, hồi trẻ rõ đẹp trai chứ.

Cố Đan Tuyết cười rộ lên vui vẻ, giấu cũng không giấu được.

"Nhóc con không lương tâm." Đồng chí Trương cười dí trán con bé: "Gấp gáp muốn tạm biệt bà thế à?"

"Hì hì...' Cố Đan Tuyết ôm cánh tay đồng chí Trương, cười nói: "Bà yên tâm, ngày mai cháu sẽ đến thăm bà và ông Lữ."

"Thế còn tạm được."

Tô Mai cầm hành lý của cô bé, đưa cô bé vê nhà. Đám nhãi con trong nhà còn chưa vê.

"Đan Tuyết về rồi à?" Tân Thục Mai ngồi trên sô pha thượng vẫy tay: "Nào, để bà Tần nhìn xem mấy ngày nay có béo lên tí nào không." "Cháu chào bà Tần." Cố Đan Tuyết cười ngồi xuống cạnh Tần Thục Mai.

Tô Mai cầm hành lý của cô bé lên tâng hai, đặt trong phòng của Triệu Quân.

Vốn căn phòng này là phòng ngủ của vợ chồng thằng hai, sau đó Dụ Lan bố trí lại cho Triệu Quân ở.

Mấy hôm trước Cố Đan Tuyết muốn ở vào nên bọn họ đổi chiếc giường lớn cũ thành hai chiếc giường nhỏ.

Sợ hai đứa bé không quen, Tô Mai và Dụ Lan còn chăng một tấm rèm ngăn giữa hai cái giường nhỏ.

"Mẹ ơi!" Tô Mai từ trên lầu xuống, hỏi Tần Thục Mai: "Sao hôm nay mẹ về sớm thế?"

Mấy ngày này hai cụ trong nhà đều đến Nhà Khách từ sớm, trời chưa tối là chưa vê nhà.

Nụ cười trên mặt Tần Thục Mai tắt ngấm, không nhịn được thở dài một hơi: "Cháu trai út nhà Lão Trương chạy đi đâu không biết, một đám người tìm hơn một tiếng đồng hồ cũng không thấy người. Mẹ đi đứng không tiện, ở lại cũng là vướng bận, mẹ gọi Tiểu Mã đưa mẹ về trước."

Tim Tô Mai giật thót: "Báo cảnh sát chưa ạ?"

"Báo... báo cảnh sát á?" Tân Thục Mai sửng sốt.

"Tiểu Mai, con nói thế làm tim mẹ đập thình thịch. Thằng bé nghịch ngợm, bọn mẹ chỉ cho rằng nó không thích ở chung với mấy người già chúng ta nên mới tự chạy ra ngoài chơi, sau đó lạc đường. Nhưng... trị an Thủ đô tốt như vậy, của rơi trên đường còn không nhặt nữa là, có thể gặp chuyện gì chứ?”

"Mẹ, không phải con kể mẹ nghe chuyện nhà họ Cố rồi đấy sao. Mẹ xem đi, chỉ cần mẹ và ba ra cửa là Tiểu Mã nhất định phải theo. Ngay cả đám Tiểu Cẩn con cũng không dám thả ra ngoài... Nghĩ đến mấy nhóc con đi cùng đại ca ra ngoài, Tô Mai cũng trở nên thấp thỏm: "Mẹ, mẹ biết số điện thoại cục cảnh sát không?" "xxx..." Tần Thục Mai báo một chuỗi số, không yên lòng nói thêm: "Tiểu Mai, ý con là mẹ với ba con liên lụy cháu trai lão Trương...

Tô Mai vừa quay số vừa đáp lời: "Mẹ đừng nghĩ lung tung. Con chỉ muốn nói Thủ đô không an toàn như mẹ nghĩ thôi ạ."

Tiếng chuông vang lên vài hồi, bên kia có người nhận máy, Tô Mai nói thẳng: "Alo, chào anh, tôi tìm đội trưởng Triệu, Triệu Trác."

"Đội trưởng Triệu vừa đi rồi, lúc nãy tôi ra ngoài lấy cơm, thấy anh ấy đưa bọn trẻ ra ngoài."

"Tôi biết rồi, cảm ơn anh." Tô Mai cúp máy, lại nhanh chóng quay số điện thoại của xưởng đồ chơi: "Alo, chào anh, tôi là Tô Mai, người chế tạo xe quân đội của các anh. Tôi tìm xưởng trưởng Lý."

"A, Tô... chào đồng chí Tô, xin cô chờ một chút, tôi đi gọi xưởng trưởng ngay."

Sau đó, Tô Mai nghe được bên kia bất chợt rống lên một tiếng: "Xưởng trưởng ơi, anh qua đây nhanh lên, đồng chí Tô Mai tìm anh này. Nhanh nhanh... nhanh cái chân lên...'

Xưởng trưởng Lí thở hông hộc chạy từ dưới lầu lên, tiếp nhận điện thoại: "Tô, ... đồng chí Tô, có phải cô thiết kế xong hệ liệt xe quân đội kia rồi không?"

Tô Mai thoáng xấu hổ: "Không phải, anh cả của tôi dẫn mấy đứa Niệm Huy đến xưởng của chú mua xe quân đội, lúc này chắc đang trên đường rồi. Chờ khi nào bọn họ đến nơi, nhờ chú bảo bọn họ gọi cho tôi."

"Hả, thế thôi à?" Xưởng trưởng Lý rất thất vọng, nhưng ngay sau đó lại phản ứng lại, cười xòa đồng ý: "Được, được."

Tô Mai cúp máy, thở phào một hơi, lại nhìn sang Tần Thục Mai và Cố Đan Tuyết hỏi: 'Hai người buồn ngủ không? Lên lầu ngủ trưa một lát nhé?"

Hai người gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment