Chương 460: Tiết lộ (1)
Chương 460: Tiết lộ (1)Chương 460: Tiết lộ (1)
Tô Mai đỡ Tần Thục Mai, dẫn Cố Đan Tuyết lên lầu. Sau khi áp chân cho Tần Thục Mai, cô lại xoa nắn tay chân lạnh lẽo cho Cố Đan Tuyết. Chờ hai bà cháu ngủ say cả rồi, Tô Mai mới rửa sạch tay, thay một bộ quần áo thoải mái, xuống dưới lầu chờ điện thoại.
Từ lúc ngồi đến hơn hai mươi phút sau còn chưa thấy hồi âm, lại thêm vừa rồi ở trên lầu hơn hai mươi phút nữa. Tô Mai thấp thỏm ngồi không yên, cầm điện thoại lên gọi tới xưởng đồ chơi lần nữa.
Hỏi ra mới biết, bọn họ còn chưa tới.
Xưởng trưởng Lý nói sau khi cúp máy đã dặn bảo vệ cổng. Vì đón người mà bảo vệ của bọn họ chưa dám rời khỏi cương vị nửa bước.
Mùa đông không có đồ ăn gì, buổi trưa nhà ăn của đơn vị nấu một nồi mì nhão thập cẩm bằng sợi củ cải. Mấy đứa trẻ không thích ăn, vì vậy Triệu Trác dẫn bọn chúng đến tiệm ăn nhà nước.
Vừa mới qua Tết, nên cũng ít người ra ngoài dùng bữa, cũng chỉ có lác đác vài người.
Tiểu Du Nhi tinh mắt, vừa vào quán đã nhìn thấy Đội trưởng Đổng cùng Quách Linh đang ngôi cùng với người khác.
"Anh!" Tiểu Du Nhi đang ngồi trong lòng Triệu Trác, thò người ra vỗ Triệu Cẩn, sau đó chỉ: 'Bác Đổng kìa."
Lúc này, Triệu Cẩn mới nhìn thấy, bởi vì có Quách Linh ở nên cậu cũng không muốn để ý lắm.
Triệu Trác nhìn theo hướng Tiểu Du Nhi chỉ, cúi đầu hỏi Triệu Cẩn: "Cháu quen hả?"
"Hàng xóm, Đổng Phương Hải đội trưởng Pháo đoàn." Triệu Trác nghe cậu bé nói vậy thì đã biết mối quan hệ giữa họ bình thường. Nhưng nếu đã gặp, dù thế nào mấy đứa trẻ cũng phải bước tới chào hỏi một tiếng. Không thì khi trở về, lại bị người khác nói này nói nọ.
"Qua đó gặp một chút." Triệu Trác nói với mấy đứa trẻ.
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh đưa mắt nhìn nhau, dắt Tiểu Hắc Đản đi qua đó.
Triệu Trác ôm Tiểu Du Nhị, dẫn theo ba người Triệu Sâm đi theo sau.
"Bác Đổng!"
"Tiểu Cẩn, Niệm Doanh, Niệm Huy, Tiểu Du Nhi." Đội trưởng Đổng mỉm cười đứng dậy, gật đầu với Triệu Trác: "Thật khéo! Trước khi đến đây, bác còn nói quên mất không hỏi ba cháu địa chỉ. Thủ đô lớn như vậy, tới đây chưa chắc đã gặp được, không nghĩ tới chúng ta vừa mới tới đây hai ngày đã gặp được mọi người, đúng là có duyên."
Triệu Cẩn ngạc nhiên liếc nhìn anh ta, trước kia sao không biết Đội trưởng Đổng lại biết ăn nói thế nhỉ, thậm chí còn nhắc tới cả duyên phận. Thủ đô lớn thật, nhưng đại viện quân khu cũng chỉ có hai chỗ mà thôi, xuất giấy tờ tùy thân cho cảnh vệ hỏi một chút là có thể tra ra được họ sống ở đâu.
Đội trưởng Đổng nhìn thoáng qua Triệu Khác rồi hỏi Triệu Cẩn: "Vị này là?"
"Xin chào!" Triệu Trác đưa tay ra rồi nói: "Tôi là Triệu Trác, anh cả của Triệu Khác."
Ánh mắt mấy người ngồi cùng bàn chợt lóe sáng, Triệu Khác! Đội trưởng đội đặc chiến.
"Xin chào!" Đội trưởng Đổng vội vàng bắt tay chào hỏi.
Mấy người kia cũng đứng dậy, trong đó có một người mập mạp đưa tay ra rồi cười nói: "Xin chào, Triệu..." Anh ta liếc nhìn đồng phục cảnh sát trên người Triệu Trác: "Cảnh sát Triệu, đây đều là lũ trẻ nhà anh hả, ha ha... Quen biết chính là có duyên, nào, nào, chúc mừng năm mới!" Trong lúc nói chuyện, Mập Mạp lần lượt nhét vào trong tay mỗi đứa trẻ một tờ năm tệ mới tinh.
Nụ cười của Đội trưởng Đổng hơi cứng đờ, vội vàng lục lọi, trong túi của anh ta đều là tờ một tệ mới được đổi từ ngân hàng.
Nếu như cho mỗi đứa năm tờ thì không đủ, nhất thời xấu hổ không thôi.
Quách Linh lắng lặng lấy bao lì xì của mình ra rồi nhét cho anh ta.
Đội trưởng Đổng sửng sốt, nghiêng người mở bao lì xì ra nhìn. Mỗi bao đều đựng tiền mới với mệnh giá năm tệ, vẻ mặt anh ta mừng rỡ, cũng không màng đến việc sao đứa bé Quách Linh này sẽ có nhiều tờ năm tệ như vậy. Anh ta cầm lấy bao lì xì, tươi cười nhét vào trong tay đám Triệu Cẩn.
Triệu Trác trông thấy vậy mặt mày khẽ động, đứa trẻ này khá thông minh. Nhưng lại quên mất, không phải ai cũng giống như nhà họ, tiền mừng tuổi năm mới của mấy đứa trẻ không có năm tệ thì cũng phải mười tệ.
Gia đình bình thường lấy đâu ra mà cho nhiều như vậy?
Một lần lấy ra bảy tờ năm tệ, đứa trẻ này được chiêu chuộng nhường nào? Họ hàng người thân phải giàu có đến mức nào?
Chỉ một lát, mấy đứa trẻ đã cẩm một nắm bao lì xì đựng tiên giấy mới, không khỏi cùng nhau nhìn về phía Triệu Trác.
Triệu Trác gật đầu, đưa tay vào lòng, lấy ra hai bao lì xì thật dày từ trong túi áo khoác ra đưa cho Quách Linh, đứa bé duy nhất trên bàn.
"Cảnh sát Triệu, cùng dùng bữa nhé?" Mập Mạp chào hỏi.
"Không cần đâu." Triệu Trác liếc nhìn rượu cùng thuốc lá trên bàn rồi nói: "Các anh cứ từ từ dùng bữa, tôi dẫn bọn trẻ đi thay đổi khẩu vị một chút."
Mập Mạp rất biết nhìn sắc mặt người khác: "Ha ha... là lỗi của tôi, bàn chúng tôi có rượu có thuốc, quả thật không thích hợp để lũ trẻ ngồi cùng. Đổi thành ngày mai, ngày mai một mình tôi mời cảnh sát Triệu nhé." Triệu Trác khách sáo đáp lại một tiếng, dẫn lũ trẻ chọn vị trí sát cửa sổ.