Chương 461: Tiết lộ (2)
Chương 461: Tiết lộ (2)Chương 461: Tiết lộ (2)
Tiệm ăn nhà nước này cách đồn cảnh sát không xa, Triệu Trác thường xuyên tới đây, nên đầu bếp và nhân viên phục vụ đều quen thuộc. Mấy người họ vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã xách ấm trà, cầm thực đơn tới: "Đội trưởng Triệu, sao hôm nay lại rảnh rỗi dẫn bọn trẻ ra ngoài chơi thế?"
"Ra Tết vừa mới đi làm, nên đơn vị cũng rảnh." Triệu Trác mỉm cười đáp lại một câu, sau đó nói với bọn trẻ: "Các con muốn ăn gì, tự mình gọi đi."
"Cô ơi, có cá tươi không ạ?" Trong nhà đều là cá mắm, Tiểu Hắc Đản muốn thay đổi khẩu vị: "Cháu muốn mì cá."
"Cái gì là mì cá hả?" Nhân viên phục vụ ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Hắc Đản nói ra một tràng, ngay cả Triệu Trác cũng mong chờ: "Hỏi thử Ngưu Nhị có thể làm không?"
"Vâng ạ.' Nhân viên phục vụ đi vào một lát, dẫn một người đàn ông trung niên trắng trẻo mập mạp đi ra.
"Đội trưởng Triệu, tôi nghe nói các anh muốn gọi món mì cá gì đó, có thể lặp lại một lần nữa không?"
Triệu Trác gật đầu, nhìn vê phía Tiểu Hắc Đản.
Tiểu Hắc Đản lại lặp lại một tràng, cuối cùng còn nói: "Rất đơn giản, ngày thường mẹ cháu ở nhà hay làm cho chúng cháu ăn. Từ lúc tới thủ đô, đã lâu rồi chưa được ăn."
Ngưu Nhị lấy bút viết xuống rồi cười nói: "Không khó, chờ nhé!"
Ngưu Nhị sợ bọn trẻ chờ sốt ruột, nên lúc trở về, kêu nhân viên phục vụ lấy một đĩa nhỏ đậu nành chiên cùng với một đĩa củ cải muối giòn .
Tiểu Du Nhi hơi đói, nếm mùi vị của hai món này cũng khá ngon. Vì vậy, khi bác cả và các anh đang bàn đến mấy kỹ thuật đối chiến trên bãi huấn luyện vừa nấy, cậu bé lúc thì bốc hai viên đậu, lát lại cắn một sợi củ cải rồi cầm cốc nước lên uống hai ngụm.
Cứ vừa ăn vừa uống như thế, lúc mì được bưng lên, bụng của Tiểu Du Nhi đã tròn vo, bụng nhỏ nhịn đến nghẹn: "Bác cả, cháu muốn đi tè."
"Để cô đưa cháu đi nhé!" Nhân viên phục vụ đưa tay cười nói.
Triệu Trác đang bận gắp xương cá cho lũ trẻ cùng Ngưu Nhị, nghe thấy vậy bèn giao cậu bé cho người kia.
Nhân viên phục vụ bế Tiểu Du Nhi ra cửa, đặt cậu bé xuống vệ đường: "Đi vệ sinh ở đây nhé?"
Tiểu Du Nhi trợn tròn mắt, chỗ này người qua người lại, đi vệ sinh ở đây chẳng phải sẽ bị người ta nhìn thấy hết à: "Cô ơi, cháu muốn tới nhà vệ sinh."
"Nhóc con như cháu này còn rất chú ý đấy..." Người phục vụ đang định bế cậu bé qua đó, thì nghe thấy đám Đội trưởng Đổng trong phòng hô lên: "Phục vụ đâu, lấy thêm một bình Tây Phượng."
Cô ta đang khó xử thì Quách Linh đi ra: "Cô ơi, cô cứ đi lấy rượu cho các chú của cháu đi, để cháu dẫn em trai đi vệ sinh cho."
Lúc nãy, nhân viên phục vụ thấy Triệu Trác đưa lì xì cho Quách Linh, nên biết bọn họ quen nhau bèn gật đầu nói: "Cháu biết nhà vệ sinh ở đâu không? Cứ men theo đường này đi đến phía Đông, ở ngay đầu hẻm thứ hai."
"Cám ơn cô, cháu nhớ rồi ạ." Quách Linh chờ nhân viên phục vụ đi vào tiệm, nhìn Tiểu Du Nhi rồi nói: "Có cần chị cõng không?”
Tiểu Du Nhi chắp tay sau lưng, đi về phía đông rồi nói: "Em tự đi được."
Cậu bé mơ hồ nhớ ra, mẹ không thích chị gái này.
Quách Linh quay đầu liếc nhìn mấy người Triệu Cẩn đang vùi đầu ăn mì bên trong tiệm, rồi đi theo sau Tiểu Du Nhi. Tiểu Du Nhi quay đầu lại không vui nói: "Chị đi theo em làm gì, em không thích chị."
"Nhưng chị thích em, chị vẫn luôn muốn có một đứa em trai, đáng tiếc là..." Quách Linh buồn bã nói: "Lúc mẹ chị sinh chị thì bị khó sinh."
"Mất, mất rồi à?" Tiểu Du Nhi ngạc nhiên đến mức khẽ hé miệng nhỏ: "Chị thật đáng thương!"
Quách Linh nghĩ tới chính mình từ nhỏ đã mất mẹ, có ba nhưng lại không ở bên người. Khó khăn lắm họ mới đoàn tụ thì ông ấy lại cưới người khác, mà chẳng bao lâu nữa mẹ kế sẽ có đứa con của chính họ. Cô bé có bà ngoại, nhưng trong lòng bà ấy lại chỉ có cậu và anh họ, nuôi nấng cô bé cũng chỉ vì muốn đòi thêm một chút tiên từ ba mình nên không khỏi trầm mặc: "Là rất đáng thương."
"Thôi được rồi, chị cứ đi theo em." Tiểu Du Nhi sải đôi chân nhỏ vội vàng chạy về phía trước rồi nói: "Đi nhanh chút, em sắp không nhịn nổi nữa rồi."
"Để chị cõng em nhé?" Quách Linh bước nhanh mấy bước ngồi xổm trước người Tiểu Du Nhi.
Tiểu Du Nhi chần chờ giây lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bò lên lưng cô bé.
Quách Linh lấy ra một chiếc khăn đưa cho Tiểu Du Nhi: 'Chóp mũi em dính bụi kìa, lau một chút đi!"
"Ồ, cám ơn nhé!" Một tay Tiểu Du Nhi ôm lấy cổ cô bé, tay còn lại nhận khăn tay lau mũi, ừm, chiếc khăn này thơm thật đấy!
Quách Linh cảm thấy trên lưng chợt nặng, biết thuốc phun trên khăn tay đã có tác dụng, vội cõng Tiểu Du Nhi chạy trốn vào trong ngõ nhỏ.
Triệu Trác dẫn theo Triệu Cẩn, Tiểu Hắc Đản đuổi tới, chỉ thấy cô bé cõng Tiểu Du Nhi đi vào trong ngõ.