Chương 462: Tiết lộ (3)
Chương 462: Tiết lộ (3)Chương 462: Tiết lộ (3)
Tuy nhiên, ba người họ tìm đi tìm lại hai lượt, lại hỏi người ở hai bên đường của con ngõ, vẫn không tìm được Tiểu Du Nhi cùng Quách Linh, chỉ nhặt được chiếc khăn tay bị vứt ở một góc tường.
Triệu Trác ngửi thử thuốc mê trên đó, mồ hôi trên đầu lập tức chảy xuống: "Tiểu Cẩn, Niệm Huy, đi thôi, trở lại tiệm ăn nhà nước trước đã." Anh ấy lo lắng mấy đứa trẻ khác cũng sẽ xảy ra chuyện. Tuy rằng trước khi đi, anh ấy đã dặn dò bọn Ngưu Nhị, giúp đỡ trông đám trẻ, nhưng bây giờ anh ấy không tin nổi bất cứ người nào.
Triệu Cẩn cũng nghĩ tới, dắt Tiểu Hắc Đản rồi nói: 'Niệm Huy, đi mau."
Tiểu Hắc Đản hất tay cậu bé ra, hít mũi ngửi bức tường cách chỗ chiếc khăn bị vứt không xa: "Có mùi hương thoang thoảng giống hệt trên chiếc khăn, còn có mùi nước tiểu."
Triệu Trác bước nhanh tới, trên tường có một chuỗi vệt nước, anh bôi một chút rồi đưa lên mũi ngửi. Là mùi nước tiểu của Tiểu Du Nhi, nhạt hơn nhiều so với mùi của người lớn.
"Cảnh sát Triệu." Mập Mạp dẫn theo người chạy tới: "Đã tìm thấy bọn trẻ chưa?"
Triệu Trác, Triệu Cẩn cùng Tiểu Hắc Đản đồng loạt nhìn Đội trưởng Đổng chằm chằm. Triệu Trác không nói lời nào, bước tới trước hất anh ta một cú qua vai nện xuống đất.
Tiểu Hắc Đản 'phịch một tiếng ngồi lên eo anh ta, rút thắt lưng ra trói hai tay của anh ta lại. Cậu bé sử dụng cách trói trong quân đội mà Triệu Khác đã dạy, mau lẹ gọn gàng.
Triệu Cẩn cũng không rảnh, đè chặt hai chân của Đội trưởng Đổng, trói chân anh ta lại.
Đám Mập Mạp ngây người trước một loạt hành động của ba ông con giời này. Đã xảy ra chuyện gì thế?
"Cảnh, cảnh sát Triệu.' Mập Mạp lau mồ hôi trên trán: "Có chuyện gì vậy? Anh có thể nói một chút được không?"
Triệu Trác: "Giấy tờ tùy thân."
Mập Mạp sửng sốt, ngay lập tức phản ứng lại, vội vàng lấy giấy tờ tùy thân ra: "Cảnh sát Triệu, anh yên tâm. Tổ tiên mấy đời nhà tôi đều sinh và lớn lên ở thủ đô. Dù anh có lật từ trên xuống dưới thì chúng tôi cũng chưa từng làm chuyện phạm pháp gì cả, là công dân mẫu mực đấy."
Có người muốn cười, nhưng cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề qua lời nói của anh ta.
Họ cũng vội vàng lấy giấy tờ ra.
Triệu Trác thu hết giấy tờ tùy thân của họ lại: "Bây giờ tôi không rảnh điều tra các anh. Mọi người giám sát lẫn nhau, giúp tôi canh chừng tên họ Đổng này cùng với sáu đứa trẻ, sau đó ai đi gọi điện thoại giúp tôi." Triệu Trác nói ra một dãy số: "Nói cặn kế mọi chuyện ở bên này xong, tôi sẽ hậu tạ."
Mấy người vội vàng đồng ý.
Triệu Trác đè vai của Triệu Cẩn cùng Tiểu Hắc Đản lại: "Tiểu Cẩn, bảo vệ Niệm Huy và họ trở vê tiệm cơm, chờ ba cháu tới đây."
Triệu Trác nói xong, chạy lấy đà lật người nhảy lên bờ tường.
Tiểu Hắc Đản thấy vậy, nhảy vọt lên túm lấy chân đang rút lại của Triệu Trác: "Chúng cháu đi cùng bác."
Trên trán Triệu Trác nổi đầy gân xanh, nhưng không dám lải nhải với cậu bé ở đây. Thời gian trôi qua càng lâu, càng khó tìm được Tiểu Du Nhi trở về.
Anh ấy vẫy tay với Mập Mạp đang đứng dưới bờ tường, lên tiếng căn dặn: "Tống Khuynh Quốc, đừng quên chuyện tôi giao cho đấy." Mập Mạp gật đầu: "Yên tâm đi, tôi lấy đầu mình ra để cam đoan với anh, bốn đứa nhóc còn lại ở đâu thì tôi ở đó."
Những người khác cảm thấy trong lòng ớn lạnh vì câu nói của anh ta.
Triệu Trác gật đầu, dẫn theo Triệu Cẩn cùng Tiểu Hắc Đản nhanh chóng biến mất nơi bờ tường.
Tô Mai không biết số điện thoại phòng làm việc của Triệu Khác. Cô trầm ngâm giây lát rồi đẩy xe đạp nói một tiếng với chị Lý. Chính mình đạp xe ra khỏi đại viện quân khu, đi tới đồn công an.
Lúc đến đồn công an, cô không đi vào mà tìm cảnh vệ, dò hỏi hướng Triệu Khác dẫn mấy đứa trẻ đi, sau đó hỏi cả một đường đến tiệm ăn nhà nước.
Cùng lúc đó, Triệu Khác cũng nhận được điện thoại đúng lúc chạy tới.
"Tiểu Mai?" Triệu Khác vừa xuống xe đã trông thấy vợ mình, anh chợt sững sờ: "Em biết tin rồi à2"
“Tin gì cơ?"
"Không biết?" Triệu Khác hỏi: "Thế sao em tìm được đến đây vậy?"
Tô Mai kể lại chuyện cháu trai út nhà họ Trương bị mất tích, cô còn lo lắng gọi mấy cuộc điện thoại.
"Mất tích?" Triệu Khác nhíu chặt mày lại rồi nói với phía sau: 'Diêm Minh, Giang Thạc, hai cậu đi tới đồn công an hỏi một chút, xem có ai báo án không?"
"Vâng." Hai người nhanh chóng lên xe, sau đó quay đầu tới đồn công an.
Lâm Niệm Doanh nhìn thấy Triệu Khác và Tô Mai, chạy như bay ra khỏi tiệm rồi hét lên: "Thím ơi, không thấy Tiểu Du Nhi đâu, bác cả cùng anh tư và Tiểu Hắc Đản đã đi tìm em ấy rồi, đến giờ vẫn chưa thấy về."
Trong lòng Tô Mai lộp bộp, mở tỉnh thần lực ra theo bản năng càn quét bốn phía. Triệu Khác lập tức có cảm giác như bị lột trần quần áo: "Tiểu Mai, thu lại ngay." Tô Mai không cam lòng mím môi dưới, thu lại tinh thần lực.