Chương 463: Tiết lộ (4)
Chương 463: Tiết lộ (4)Chương 463: Tiết lộ (4)
Triệu Khác nhanh chóng nhìn lướt qua xung quanh, trong lòng cảm thấy may mắn vì Diêm Minh và Giang Thạc không ở. Nếu không hai người đứng gần như vậy, với tính cảnh giác của họ chắc chắn sẽ phát hiện ra.
"Cái, cái kia... Mập Mạp chạy ra nói: "Vừa nãy hai người có cảm giác như bị người theo dõi không?”
Triệu Khác nhìn thoáng qua anh ta, xét từ góc độ cánh tay trái vung lên, người này từng bị thương nặng nên không cầm được súng. Bộ quân phục trên người còn rất mới không đeo quân hiệu, hẳn là vừa mới xuất ngũ không lâu: "Anh là?"
"Anh là Triệu Khác, Đội trưởng Triệu đúng không? Tôi là Tống Khuynh Quốc người gọi điện cho anh."
"Chào anh." Triệu Khác duỗi tay chủ động bắt tay: "Cảm ơn anh đã trông mấy đứa trẻ hộ tôi, anh có thể kể lại tỉ mỉ tình huống lúc ấy một lượt được không?"
Mập Mạp gật đầu, bắt đầu kể từ lúc mấy người họ gặp mặt.
"Thím út." Triệu Sâm dẫn Triệu Quân, Triệu Chương chạy tới, hốt hoảng nói: "Không thấy em trai đâu."
"Đừng sợ." Tô Mai ôm chúng vào lòng: "Có chú út của các cháu rồi. Đi thôi, đưa thím đi gặp Đổng Phương Hải."
Đến tận bây giờ, đội trưởng Đổng vẫn còn đang ngơ ngác, anh ta hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Mai: "Đội trưởng Đổng."
"Em dâu, em dâu, anh thật sự không biết, thật sự không biết gì hết..."
Triệu Khác sải bước vào bên trong cùng với Mập Mạp, nghe thấy vậy xua tay với anh ta: "Đừng hốt hoảng, anh đến khi nào thế?" "Sáng hôm qua."
Hôm nay là mùng năm, vậy nói cách khác dùng xong cơm tất niên họ đã xuất phát đến đây ngay.
Trên xe lửa có gặp phải người đặc biệt nào không?”
Đội trưởng Đổng lắc đầu.
"Sau đó thì sao?”
Đội trưởng Đổng nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Anh mời khách đến đây dùng bữa là trước đó đã tính toán sẵn, hay nhất thời nghĩ quyết định thế?"
"Nhất thời, vốn tôi định mời mọi người ăn vịt nướng."
"Tại sao lại thay đổi ý định?"
Đội trưởng Đổng bấm trán rồi ngẫm nghĩ một chút: "Tiểu Linh nói con bé không biết nên nỗ lực theo hướng nào, nếu có thể biết được nội dung thi thì tốt. Tôi cũng đã từng nghĩ đến anh, nhưng tìm đến cửa thì quá rõ rệt. Hơn nữa, tôi cũng có chút sĩ diện, cho nên đã điều tra tình hình gia đình anh một chút, biết anh cả của anh làm việc ở đây, nên nghĩ rằng... lỡ như gặp được thì sao. Không nghĩ tới thật sự trùng hợp, chúng tôi vừa mới ngồi xuống ăn uống chưa được bao lâu, thì anh cả của anh đã dẫn mấy đứa trẻ tới."
Triệu Khác nghiêng đầu nhìn vợ mình: "Sao anh cả đột nhiên nghĩ tới, đưa bọn trẻ đến đồn công an huấn luyện hả?"
Tiểu Hắc Đản than thở rằng sân quá nhỏ, chạy hai cái đã hết. Anh cả nghe thấy vậy nên đau lòng thằng bé, gọi điện hỏi sân huấn luyện của đồn công an.
Triệu Khác nghĩ sơ qua lập tức hiểu ra, đây là một cái bẫy đã bày mấy ngày: "Chắc hẳn có người từng nhắc qua với anh cả, hôm nay không ai dùng sân huấn luyện của đồn công an." Nếu không họ trực tiếp đi tới mượn sân bóng của Học viện Hàng không bên cạnh là được, bố trí thêm mấy chướng ngại vật, chẳng phải càng tiện hơn à?
Hoặc trực tiếp tìm nhân viên quản lý của đại viện, mượn sân huấn luyện một chút.
Bất kể là chỗ nào đều rất dễ dàng, bởi vì hai viện đều một đám trẻ con báo danh. Họ có thể sử dụng cùng một kế hoạch huấn luyện sẵn có, ai mà chẳng đồng ý chứ.
"Niệm Doanh." Triệu Khác nói: "Sao các cháu không dùng bữa ở nhà ăn của đồn công an thế?"
"Chúng cháu có đi nhà ăn xem rồi, buổi trưa làm mì trộn sợi củ cải nấu nhừ."
Triệu Khác hơi gật đầu, nhìn về phía Ngưu Nhị: "Có điện thoại không?"
"Có, anh đi theo tôi."
Ngưu Nhị dẫn Triệu Khác tới văn phòng phía sau.
Triệu Khác cầm lấy điện thoại, gọi tới đồn công an.
Sau khi nói rõ thân phận của mình, Triệu Khác nói thẳng: "Tìm Giang Thạc thành viên của đội đặc chiến vừa mới qua đó giúp tôi."
Một lát, sau, Giang Thạc chạy vội đến nhận điện thoại: 'Đội trưởng, có nhận được hai đơn báo án trẻ em mất tích, không có ai họ Trương."
Triệu Khác nhíu mày, vậy nói cách khác tính cả cháu trai út nhà bác Trương, Tiểu Du Nhi nữa thì đã có tới bốn đứa trẻ bị mất tích: "Hai vụ án khác là gì?"
"Con trai út Hoa Vĩnh Niên chín tuổi của nhà Đoàn trưởng Hoa thuộc bộ đội đóng quân ở tỉnh Vân Nam, đi lạc ở trước tòa bách hóa trước giờ cơm trưa. Lý Tuấn Tài cháu trai mười một tuổi của Bí thư Lý ở Hán Thành, một tiếng trước đi lạc ở lễ hội đền.
Mục tiêu lớn như vậy à?
Ngay lập tức, Triệu Khác bỗng giật mình, ngoài Tiểu Du Nhi ra thì tính cả Quách Linh, mấy đứa trẻ bị mất tích lần này đều tham gia kỳ thi quân đồng tử.
"Giang Thạc." Triệu Khác nói: "Cậu hỏi nhà ăn của đồn công an một chút, thực đơn trưa nay là mì sợi củ cải hả? Đầu bếp chính có bị thay đổi người hay không? Lại hỏi xem là ai đã từng nói rằng hôm nay sân huấn luyện không dùng ở văn phòng vào ngày hôm qua?”
"Vâng!"