Chương 474: Lão Cố (2)
Chương 474: Lão Cố (2)Chương 474: Lão Cố (2)
Mấy vị bác sĩ Đông y ngồi trong phòng, phần lớn đều là người nhà họ Cố.
"Đến rồi." Cố Sâm nói với ông cụ râu tóc bạc phơ bên cạnh mình, sau đó đứng dậy đi ra đón hai người. Lúc đến gần, anh ta cúi đầu nhìn Tiểu Du Nhi đang ngủ trong ngực Tô Mai, thấy sắc mặt cậu bé vẫn rất hông hào, môi không có màu xanh tím thì nhẹ nhàng thở phào một hơi: "Triệu Khác, em dâu, giới thiệu với hai người một chút...' Nói xong, anh ta chỉ vào ông cụ: "Đây là Cố Tuyên, chú của tôi, từ nhỏ ông cụ đã học y, hiểu rõ tập tính của các loại dược liệu, bắt mạch rất chuẩn, rất giỏi dùng châm cứu để giải độc."
Sau đó lần lượt giới thiệu những người còn lại, người nào người nấy đều rất tài giỏi, có địa vị nhất định trong giới trung y.
Tô Mai liếc mắt nhìn Triệu Khác, lúc này sao cô còn gì không hiểu. Cái gì mà người anh đã hẹn chứ, rõ ràng là Cố Sâm và người nhà họ Cố muốn giải quyết tốt hậu quả mà thôi.
Tô Mai đi theo Triệu Khác chào hỏi mọi người, cô ngồi xuống bên người ông cụ Cố, vén áo khoác ngoài lên để ông cụ có thể xem bệnh dễ hơn.
Ông cụ quan sát sắc mặt Tiểu Du Nhi, quan sát tưa lưỡi, sau đó từ từ nhắm mắt lại, giữ mạch một lát. Tiếp theo lại vén ống tay áo, áo ngoài Tiểu Du Nhi lên, quan sát màu da và mạch máu của cậu bé.
Để chắc chắn hơn, ông cụ lấy ngân châm ra, đâm vào đầu ngón tay Tiểu Du Nhị, nặn ra một giọt máu, ngửi một chút. Lúc này ông mới đứng lên, để cho người ta lấy máu đem ởđi xét nghiệm.
Ngày mai mới có kết quả xét nghiệm máu, nhưng các chỉ số trong máu đều cho thấy cậu nhóc rất khỏe mạnh. Bọn họ làm nghề y nhiều năm như vậy, thế nhưng chưa bao giờ bắt gặp đứa trẻ nào có tố chất thân thể tốt đến thế.
Tô Mai ôm Tiểu Du Nhi đứng dậy, xoay người chân thành lên tiếng cảm ơn mọi người.
Cố Tuyên xua tay nói: "Tôi nghe Cố Sâm nói, con bé Đan Tuyết kia đang ở nhà cô à? Thế nào, con bé có làm phiền cô không?"
Tô Mai cười lắc đầu: "Vợ chồng anh Cố dạy dỗ bé rất tốt, con bé rất ngoan, biết nghe lời, hào phóng, rộng lượng. Hơn nữa lại rất thích chăm sóc cho mấy đứa em nhỏ tuổi hơn mình. Mấy anh em bọn nhỏ ai cũng yêu thích con bé, coi con bé như chị cả trong nhà, bọn trẻ đều rất yêu thích con bé."
"Ha ha... vậy thì được." Cố Tuyên vừa dẫn Tô Mai ra ngoài, vừa thấp giọng nói: "Cố Sâm nói với tôi, lần đầu tiên gặp mặt Đan Tuyết đã rất thích cô, gào thét đòi làm con gái của cô. Cố Sâm cũng trao đổi với Trung đoàn trưởng Triệu, để hai nhà kết nghĩa. Nhưng tôi nghĩ, gân đây nhà họ Cố chúng tôi phạm sai nhiều, tốt nhất vẫn không nên làm liên lụy đến mọi người, vì vậy mới cảm thấy do dự..."
Tô Mai nghe xong đã hiểu, người ta đang ẩn ý hỏi cô, có còn tính lời nhận kết nghĩa lúc trước không? Cô vô thức quay đầu nhìn về phía Triệu Khác.
Triệu Khác còn đang nói chuyện với Cố Sâm và mấy thầy thuốc.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu, mấp máy môi làm cô yên lòng.
"Trở vê cháu sẽ chọn ngày...' Tô Mai cười nói: "Sau đó đưa cho ông xem, ông giúp cháu chọn một ngày, người thân nhà chúng cháu cũng không nhiều lắm. Nếu mời hết cũng không được mấy bàn, cháu nghĩ, hay là chúng ta tự làm cỗ ở nhà, nhờ ông, tư lệnh Quý ở bên cạnh và cả Bộ trưởng Lữ trong đại viện của chúng ta làm chứng..."
Ông cụ liên tục gật đầu, cười nói: "Được được được, về chuyện trong nhà, tôi xin hứa với cô..." Ông cụ dẫn Tô Mai đến vườn hoa, nói: "Cần điều tra thêm hay cần phải làm gì, chúng tôi nhất định sẽ không bao che cho bất kỳ ai. Nếu đã có gan làm sai thì cũng phải có dũng khí gánh chịu hậu quả. Về phần gia sản gì đó, chúng tôi sẽ quyên góp hết, tất cả con cháu nhà họ Cố đang đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong bệnh viện, hoặc là rút lui về trong nhà, hoặc là từ chức để vào viện nghiên cứu làm việc. Tôi cũng đã nói chuyện với người kia, Cố Sâm không thích hợp làm tộc trưởng, nên phạt thì phạt, nên đánh thì đánh. Xã hội mới, thời đại mới, toàn bộ gia tộc này... nhà khác thế nào tôi không có quyền đánh giá, nhưng đến thế hệ này nhà họ Cố thì nên xóa bỏ."
Ông cụ nói xong, mặc dù trong giọng nói vẫn toát lên sự cô đơn, thế nhưng lại tràn đầy sự thoải mái khi xóa bỏ hết mọi gánh nặng.
Trên đường trở về, Tô Mai ôm Tiểu Du Nhi ngồi ở vị trí phó lái, cô nói chuyện này cho Triệu Khác: "Đợi bên quân đồng tử có kết quả, em sẽ chọn mấy ngày, rồi đưa cho ông cụ chọn."
"Ừ”" Triệu Khác nói: "Mấy năm nay, ông cụ đã không hỏi chuyện thế sự nữa. Sau khi vê hưu thì vừa làm nghiên cứu, vừa làm vườn ruộng, ngày tháng vô cùng bình thản. Lần này, nếu không phải Cố Sâm không giấu được nữa thì anh ta vẫn muốn lừa gạt ông cụ."
"Lúc trước ông cụ đã cứu mạng người kia, nếu không...' Chuyện lần này, Cố Sâm sẽ trốn thoát được...