[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 473 - Chương 473: Lão Cố (1)

Chương 473: Lão Cố (1) Chương 473: Lão Cố (1)Chương 473: Lão Cố (1)

"Tiểu Mai." Triệu Khác lái xe về đến nhà, không lo nghỉ ngơi, đứng ở cửa kêu lên: "Em bế lên Tiểu Du Nhi, chúng ta tới bệnh viện."

Tô Mai sửng sốt, vội buông mô hình bộ xe tải quân đội đã làm được một nửa trong tay xuống. Cô trở tay ôm lấy Tiểu Du Nhi đang bò trên lưng mình như gấu koala: "Bọn em có cần thay quần áo không?"

Triệu Khác cầm áo khoác treo trên giá áo phía sau cánh cửa của Tô Mai phủ lên cho cô: "Không cần, đi thôi."

Tô Mai dém áo, bế Tiểu Di Nhi đi ra cửa theo anh.

Triệu Khác mở cửa ghế sau cho vợ con, Tô Mai liếc nhìn ghế phụ trống rỗng: "Còn có người khác nữa à?”

Triệu Khác không lên tiếng, anh đỡ Tô Mai lên xe, sau đó đi đến ghế lái, lái xe ra khỏi đại viên quân khu: "Tiểu Mai, em xem thử trong cơ thể của Tiểu Du Nhi có điều gì khác thường hay không?”

Tô Mai bỗng giật mình, nắm lấy hai tay Tiểu Du Nhi, vận chuyển dị năng kiểm dạo quanh một vòng trong cơ thể của cậu bé. Hết thảy mọi thứ của cậu nhóc đều bình thường, hơn nữa không biết có phải do lần trước nằm viện hay không? Cô dùng dị năng giúp chải vuốt mấy lần, sức lửa hơi lớn.

"Mẹ ơi, ấm áp ghê, thật thoải mái!" Tiểu Du Nhi cọ tới cọ lui trong lòng Tô Mai, nhắm mắt lại muốn ngủ.

"Con mệt hả?" Tô Mai buông tay ra, ôm cậu bé rồi vỗ về: "Ngủ đi, mẹ ở đây."

Tình trạng thê thảm của hai người bị thiêu chết kia vẫn dọa tới Tiểu Du Nhi. Tuy đã trở về mấy ngày, nhưng lúc ngủ mơ cậu bé vẫn hay bị dọa tỉnh. Ban ngày càng thêm dính người, chỉ một lát không thấy Tô Mai đâu đã nôn nóng.

"Vâng." Tiểu Du Nhi túm lấy vạt áo của Tô Mai, ngủ thiếp đi trong vòng tay cô. Tô Mai cẩn thận kéo áo khoác trên người, phủ lên cho cậu bé: "Hết thảy mọi thứ của Tiểu Du Nhi đều bình thường, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hôm đó, chẳng phải Tiểu Du Nhi có nói rằng Độc Lang đã cho nó ăn rất nhiều trái cây à?" Triệu Khác: "Cố Nha nói rằng, mỗi ngày cô ta sẽ cho chất độc mới vào đó. Trái cây ngày hôm đó có hai trái bị cô ta hạ Đoạn Tràng Tán. Ngoài ra, cô ta còn bỏ chất độc ngũ vị tương sinh tương khắc lẫn nhau vào hai trái khác nữa."

"Pháp y đã lấy ra được Đoạn Tràng Tán từ trong cơ thể của Độc Lang cùng Thiết Tử. Anh sợ Tiểu Du Nhi ăn nhầm hai trái có chất độc ngũ vị. Tuy nói rằng, chúng tương sinh tương khắc, nhưng ai cũng không biết chúng sẽ gây ra tác dụng phụ gì?"

Tô Mai nhìn Tiểu Du Nhi đang ngủ vô cùng ngon lành, hôn lên khuôn mặt cậu bé: "Các anh định xử lý Quách Linh như thế nào?"

Triệu Khác bất giác nheo mắt lại: "Đó là một cô bé thông minh, đẩy hết mọi thứ cho kỳ kiểm tra, lại tỏ ra cực kỳ trung thành với quân đội. Có mấy vị tướng lĩnh rất thưởng thức con bé, đã có mấy người còn nói điều hay về con bé đầy ý nhị trước mặt anh."

Cứ cắn mãi không buông, trái lại có vẻ như anh tính toán chỉ li, lòng dạ hẹp hòi.

"Nói như vậy, Dương Đồng Quang muốn tuyển con bé vào trong quân đồng tử hả?" Tô Mai cong khóe môi, không khỏi nở nụ cười mỉa mai: "Nếu vậy thì Triệu Khác, em có thể nói trước với anh, tất cả bọn trẻ nhà mình đều phải rút lui, quân đồng tử chó má gì chứ, ai thích thì cứ vào."

Triệu Khác nhíu chặt mày: "Tô Mail"

"Gọi cái gì mà gọi, em nói sai à? Họ còn dám tuyển một con rắn độc như vậy, chẳng biết họ đang bồi dưỡng gián điệp hay là đặc công đây?" Tô Mai nói đến cuối cùng, giọng nói trở nên sắc bén, khiến Tiểu Du Nhi đang nằm trong lòng cô bị giật mình.

Tô Mai vội vàng đè nén cảm xúc trong lòng, hôn gương mặt của cậu nhóc, dịu dàng đè thấp giọng: "Ồ, ồ, mẹ ở đây, Tiểu Du Nhi đừng sợ, có mẹ đây rồi..."

Triệu Khác liếc nhìn vợ mình qua gương chiếu hậu, không khỏi than thở. Dương Đồng Quang cũng không muốn nhận Quách Linh, ông ấy chỉ muốn dẫn dắt một kẻ mạnh đơn thuần. Nhưng bên trên cho rằng, trong đội ngũ xuất hiện một người có tâm tư gian xảo, lòng dạ hiểm độc, sẽ rèn giữa đôi chút cho một đám nhóc con vẫn còn chưa hình thành tam quan rõ rệt này. Đây cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.

Nhưng đúng như những gì Tiểu Mai nói, làm như vậy, đâu giống như họ đang bồi dưỡng đội viên đặc chiến gì. Một đội ngũ, nếu mọi người không thể giao phó sự sống chết cũng như sau lưng cho đối phương, còn gọi gì là đồng đội, lòng yêu nước sao? Trái tim đã vặn vẹo, thì lấy đâu ra chính nghĩa nữa?

"Em đừng nóng.' Trong lúc họ trò chuyện xe đã lái đến bệnh viện. Triệu Khác đỗ xe rồi mở cửa ra, đỡ Tô Mai xuống xe và nói: 'Để anh xem xét lại."

Tô Mai không thèm để ý tới anh, ôm Tiểu Du Nhi tới phòng khám.

"Bên này." Triệu Khác kéo cánh tanh vợ mình, dẫn cô ấy đi ngược lại: "Anh hẹn mấy bác sĩ hội chẩn."

Hai người đi xuyên qua hành lang rất dài, đẩy cửa phòng họp ra.
Bình Luận (0)
Comment