Chương 472: Tiêu diệt (2)
Chương 472: Tiêu diệt (2)Chương 472: Tiêu diệt (2)
"Cậu không thể kéo!" Cậu bé kéo tay Quách Linh: "Chúng ta vẫn chưa biết rốt cuộc thứ này là gì, cậu không được làm bừa."
"Chú ấy là sĩ quan huấn luyện, chúng ta không nghe lời thì sẽ bị trừ điểm."
"Đưa đây!" Triệu Khác duỗi tay nói.
Quách Linh mím môi, cố chấp lắc đầu: "Chú Triệu, chú đánh sĩ quan huấn luyện của bọn cháu thì sẽ bị xử phạt đấy."
Triệu Khác lười nói nhảm với cô bé, vươn tay ra đánh ngất cô bé, rồi duỗi tay đỡ lấy cái hộp.
Cậu bé tự giác đưa cái hộp và giấy chứng nhận trong tay cho Triệu Khác: "Chú Triệu, họ bảo chúng cháu đưa hai cái hộp này đến quân khu rồi đặt ở chỗ đông người."
Triệu Khác "ừ" một tiếng, vươn tay lấy ba lô trên người cậu ta, cẩn thận bỏ hai cái hộp vào.
"Vẫn còn." Tô Mai hất cằm về phía người đàn ông trên mặt đất: "Bên hông anh †a có một thứ hình dài.”
Triệu Khác khua tay với mấy nữ đồng chí trên mặt đất, mấy người vội vã thấp thỏm bò dậy, trở về chỗ ngồi.
Triệu Khác kiểm tra người đàn ông một chút, thấy anh ta thật sự đã ngất đi, anh bỏ ba lô xuống, lục soát người ta một lượt. Trong răng có thuốc độc, bên hông có thuốc nổ, cơ quan trên giày có dao... anh bỏ tất cả vào trong ba lô.
"Cái đó, đồng chí..." Bà cụ thấy Triệu Khác nhã nhặn, lịch sự, cũng không làm người vô tội bị thương, bèn to gan hỏi: "Cậu ta là gián điệp à?"
"Trời ơi, vậy vừa nấy bà làm sai rồi." Bà cụ lúng túng cười với Tô Mai: "Đồng chí, xin lỗi cháu nhé, suýt chút nữa là làm hỏng chuyện của các cháu rồi. Nhưng đồng chí này, sau này đừng tự bồi xấu mình nữa được không? Lỡ như làm không tốt, mọi người thật sự coi cháu là lưu manh rồi bắt lại..."
"Đồng chí Tô." Triệu Khác liếc nhìn Tô Mai đang ngoan ngoãn bế Tiểu Du Nhi ngồi ở ghế lái phụ, hai mắt tối sầm nhìn phía trước: "Có phải làm lưu manh chơi rất vui không?”
Tô Mai lặng lẽ vùi đầu vào lòng Tiểu Du Nhị, là cô đã sai lầm, quên mất thời đại này mọi người rất tin trọng vào bộ quân phục xanh lá cây đó.
Tiểu Du Nhi đau lòng vỗ về mẹ: "Ba, ba đừng bắt nạt mẹ."
"Ừ" Triệu Khác vươn tay xoa đầu Tiểu Du Nhị, liếc nhìn ba người qua kính chiếu hậu, hỏi Lý Tuấn Tài, người tỉnh táo duy nhất: "Trong hội đền, người dẫn dắt cháu là chú ấy à?"
Lý Tuấn Tài lắc đầu: "Là người đàn ông mặt đen, cháu nghe chú Thành Tử gọi chú ấy là Thiết Tử, người này là chú Thành Tử"
"Thiết Tử chết rồi, và...' Tiểu Du Nhi gãi đầu nghĩ một chút: "Và Đô Lang nữa. Thảm lắm đấy. Ba ơi, sau này con sẽ không nghịch lửa nữa, họ đều bị lửa thiêu hết rồi. Không phải đám người anh nhỏ nói là bác hai ngốc ư, họ còn ngốc hơn bác hai, hầy, thật sự rất thảm."
"Chết, chết rồi." Lý Tuấn Tài sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, một lúc lâu mới hỏi: "Tiểu, Tiểu Du Nhi, Đô Lang mà em nói có phải là người ngồi trên ghế đọc sách trong phòng khách không?”
"Vâng, chú ấy tốt lắm đó, chú ấy đã cho em nhiều quả ngon để ăn."
"Chú ấy không phải là Đô Lang, là Độc Lang."
Triệu Khác: "Ngoài ba người này, các con còn nhìn thấy người nào nữa không?”
Lý Tuấn Tài lắc đầu.
Tiểu Du Nhi giơ tay: "Còn có một dì rất hung dữ, chú Độc Lang gọi dì ta là người câm. Dì ta xấu lắm, không cho con thổi còi cầu cứu, còn ném lưỡi dao về phía con. Còn nói, nói bẻ gãy cổ con để làm gì đó, xấu xa lắm, con không thích dì ta. À, con cũng không thích chú Tiết Tử, chú ấy muốn bán con. Ba ơi, có phải là nếu con bị đem bán thì sẽ không được gặp lại ba mẹ nữa không?”
Triệu Khác nguy hiểm híp mắt lại, ghi nhớ những thông tin này rồi đưa mọi người đi thẳng đến quân đội.
Ông nội của Lý Tuấn Tài, bí thư Lý của Hán Thành đã chờ trước tòa nhà văn phòng từ sáng sớm, khi nhìn thấy cháu trai thì đau lòng ôm lấy cậu bé rồi khom người chào Triệu Khác: "Trung đoàn trưởng Triệu, cảm ơn."
Triệu Khác khẽ gật đầu với ông cụ, giao Quách Linh và Thành Tử cho người cho người phụ trách chuyên môn thẩm vấn, còn anh thì đưa Tô Mai và Tiểu Du Nhi đi ghi lời khai.
Sau khi làm xong, anh đưa hai người đến cổng quân khu đại viện rồi lái xe đi đến căn nhà cháy ở Thành Nam.
Bận rộn bảy ngày, tìm hiểu nguồn gốc, lần lượt bắt giữ được chín tên ẩn nấp và một băng nhóm buôn người.
Người câm, cũng chính là Cố Nha, cô ta là một nhân vật đặc biệt, không thuộc về bất cứ phe cánh ngầm nào nhưng vẫn luôn cung cấp cho những người này những loại thuốc khác nhau để chữa trị vết thương và chữa bệnh, còn có cả các loại thuốc mê và thuốc độc.
Cô ta vốn là con cháu của độc kinh của chi nhánh nhà họ Cố, bởi vì si mê nghiên cứu chất độc, khi còn trẻ đã hại chết, làm tàn phế người làm. Sau khi ông nội Cố Sâm phát hiện ra, muốn đưa cô ta đến phòng tuần bộ.
Sau khi cô ta nhận được tin thì bỏ trốn ngay trong đêm.
Nhoáng một cái đã hơn hai mươi năm.