Chương 471: Tiêu diệt (1)
Chương 471: Tiêu diệt (1)Chương 471: Tiêu diệt (1)
Tô Mai giãy giụa theo bản năng nhưng lại không giấy ra được chút nào, cô không khỏi kinh ngạc nhìn đối phương, phải biết rằng sức của cô không thua kém Triệu Khác.
Trông cũng không tệ, khá đẹp trai... không đúng, lòng Tô Mai trầm xuống, gương mặt này đã hoá trang, thuốc mỡ anh ta dùng còn cao cấp hơn của Cố Lệ, không ngửi thấy mùi thuốc gì.
Sĩ quan sát hạch bình thường sao lại không dám lộ mặt trước mặt học viên, còn có thuốc mê đó...
Ánh mắt của Tô Mai khẽ lướt qua nơi gồ lên bên hông anh ta, phải làm sao đây? Ở đây toàn là người, không thể đánh được rồi, làm ai bị thương cũng không được. Vả lại, lỡ như đó không phải súng mà là lựu đạn hoặc thuốc nổ thì sao?"
Trong dòng suy nghĩ vội vã, Tô Mai há miệng hét: 'Sàm sỡ...
Mọi người: ”..."
Cái quái gì thế.
Tô Mai lúng túng: "Bắt lưu manh."
Mọi người bĩu môi nhìn cô. Hừ! Cô đã đưa tay đập rách tờ báo của người ta rồi, ai biết được còn muốn làm gì, chiến sĩ người ta đề phòng ngộ nhỡ nắm cổ tay cô qua lớp áo thì sao nào?
Chiêu này không được ư? Vậy thì làm ngược lại thử xem.
Tô Mai vươn tay sờ mặt của người đàn ông, lúc người đàn ông chưa kịp phản ứng lại, giơ tay nói: "Tôi là nữ lưu manh, tôi tự thú. Tài xế, bác dừng xe đi, để vị chiến sĩ này đưa cháu đến cục cảnh sát."
Mọi người đều choáng váng trước thao tác đột ngột này của cô. Người đàn ông đột nhiên hất tay cô ra, tức đến mức nghiến răng: "Tôi đang có nhiệm vụ, có đồng chí nào sẵn lòng đưa cô ta đến cục cảnh sát không?"
"Tôi"
"Tôi
Tô Mai đúng là trải nghiệm được sự nhiệt tình của người dân ở thủ đô.
Nhưng mục đích chính của cô là muốn xuống xe với người đàn ông này, nếu anh ta không bằng lòng, vậy thì đừng trách cô mạnh bạo.
"Không được." Tô Mai túm lấy cánh tay người đàn ông, lôi ra bên ngoài: "Tôi muốn đi cùng với anh ta."
"Người phụ này, cô thật không biết xấu hổ." Bà cụ tao nhã ngồi bên cạnh đó chỉ Tô Mai, tức đến mức run rẩy: "Mấy nữ đồng chí các cô, mau kéo cô ấy ra, còn ra thể thống gì chứ! Ngay cả chiến sĩ cũng bắt nạt..."
Tô Mai giả vờ sợ hãi vồ lên người người đàn ông, khi anh ta giơ tay còn lại ra để chặn, cô nhanh chóng giữ chặt hai cổ tay của anh ta, khởi động mũi tên ẩn, mũi tên tre bắn chính xác vào gân tay người đàn ông.
Sau đó kéo áo khoác của anh ta ra, vén áo bên hông của anh ta lên.
Con ngươi của cô co rút lại. Boml
Người đàn ông kêu lên một tiếng thảm thiết, đầu đột nhiên ngả ra phía sau rồi nhanh chóng đâm vào đầu Tô Mai, cùng lúc giơ chân phải lên đá vào chân trái của cô.
Vài người phụ nữ vồ đến từ những nơi khác nhau, Tô Mai gần như không có chỗ nào để trốn, trong lúc cấp bách, hai chân kẹp lấy hông đối phương, cơ thể ngả ra Sau treo trên người anh ta.
Triệu Khác dẫn theo Tiểu Du Nhi tìm cô dọc đường thì nhìn thấy một màn này qua cửa sổ xe. Anh giẫm chân ga dưới chân, xe vượt qua xe điện, Triệu Khác đánh tay lái dừng trước chiếc xe đó.
Tài xế sợ hãi đột ngột dừng xe.
"Ôi trời!"
"Ôi trời!"
Trong xe, vài nữ đồng chí ngã xuống lăn thành một đoàn.
Hiển nhiên người đàn ông là người lão luyện, vô cùng ổn định, hai chân Tô Mai treo trên người đối phương, cơ thể đung đưa theo một chút, vừa vuốt tay áo lộ ra một mũi tên trên cổ tay mũi tên sắt ở giữa nhắm trúng tim người đàn ông: "Không được nhúc nhích!"
Vào lúc này, Triệu Khác bế Tiểu Du Nhi giơ giấy chứng nhận lên xe.
"Mẹ ơi..." Tiểu Du Nhi nhìn thấy Tô Mai nên lớn tiếng gọi, sau đó thì gào khóc: “Hu hu, mẹ ơi, hu hu, mẹ..."
Lòng Tô Mai quặn thắt.
Người đàn ông nhân lúc cô thất thần thì nhấn vào cơ quan trên giày, mũi giày soạt một chút, lộ ra lưỡi tuyết lạnh lẽo, nhắm vào cột sống lưng của Tô Mai mà đá tới.
Triệu Khác ném giấy chứng nhận rồi rút súng sau eo ra, ngắm vào xương đầu gối của anh ta và bóp cò.
Các hành khách sợ đến mức thét lên chói tai.
Triệu Khác đột nhiên quát: 'Im miệng! Ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, không ai được nhúc nhích!"
Mọi người ngậm miệng run rẩy trong giây lát.
Trong xe chỉ còn lại tiếng khóc xé ruột xé gan của Tiểu Du Nhi và tiếng gào thét đau đớn của người đàn ông. "Quách Linh, Lý Tuấn Tài." Người đàn ông thù hận liếc nhìn Triệu Khác và Tô Mai, hét với hai người: 'Lấy hộp trong ba lô ra, kéo cái khóa bên trên."
Cậu bé không trả lời, cậu ta chỉ cúi xuống nhìn giấy chứng nhận trên mặt đất rồi cúi xuống nhặt lên, sờ chữ in nổi bên trên: "Chú Triệu là chiến sĩ."
Chiến sĩ chỉ đánh kẻ xấu.
Quách Linh đã nghe lời mở ba lô rồi lấy hộp ra.
"Tiểu Mail" Ánh mắt anh nặng nề nhìn vợ: "Còn không mau xuống đây!"
Tô Mai đấm vào cằm của người đàn ông rồi lại đấm lên màng tang của anh ta. Sau khi thành công đánh ngất người ta, cô mới vội vàng nhảy xuống khỏi người anh ta, bước ngang qua vài nữ đồng chí nằm ngang trên mặt đất, đón lấy Tiểu Du Nhi đang gào khóc, bế vào lòng dỗ dành: "Mẹ ở đây, à ừ, mẹ đây..."