Chương 470: Giải cứu (3)
Chương 470: Giải cứu (3)Chương 470: Giải cứu (3)
Diêm Minh, Giang Thạc cùng theo họ đến nhìn thấy bốn người Triệu Khác, vội vàng bế Tiểu Du Nhi chạy đến.
"Đội trưởng." Diêm Minh đưa cậu bé vào trong lòng anh: "Tìm thấy người rồi."
"Hu hu, ba, sao bây giờ ba mới đến?" Tiểu Du Nhi khóc lóc xé ruột xé gan. Vào giờ phút này, tất cả những sợ hãi đều được trút ra hết: "Hức... Sao bây giờ ba mới đến?"
"Là ba không tốt, ba xấu..." Triệu Khác nhìn thằng bé khóc mà thấy cay mũi, vừa bế vừa lắc không ngừng, vỗ về lưng cậu bé, dỗ dành: "Không sao, không sao rồi, Tiểu Du Nhi an toàn rồi."
"Hu hu... con muốn mẹ." Tiểu Du Nhi nhìn xung quanh với đôi mắt ngấn lệ, không nhìn thấy bóng dáng Tô Mai đâu: "Hu hu, mẹ không tới."
"Được, được, muốn mẹ, ba đưa con đi đón mẹ, được không?"
"ĐỊ."
Triệu Khác vươn tay, Giang Thạc đưa chìa khóa xe .Jeep cho anh: "Đội trưởng, có cần đưa hai người đi không?"
"Không cần, hai cậu...' Triệu Khác nhìn Diêm Minh, Giang Thạc: "Cậu kiểm tra trước đi, lát nữa tôi quay lại.'
"Vâng!"
Triệu Khác đi vài bước thì quay đầu lại, Triệu Cẩn và Tiểu Hắc Đản vẫn đang sa sầm mặt mũi đi theo anh cả, nghe anh ấy tìm người dò hỏi tình hình đấy.
Anh gọi hai người tới dặn dò vài câu, dưới sự thúc giục liên tục của Tiểu Du Nhị, Triệu Khác mới lái xe đi đến chỗ vừa nãy để lại ký hiệu đón Tô Mai.
Tô Mai ngồi trên xe điện, đi về phía con hẻm phía trước tiệm ăn nhà nước. Cô vô cùng lo lắng, luôn cảm thấy xe đi rất chậm, ánh mắt không ngừng liếc nhìn hai bên đường, đánh giá những tòa nhà mốc meo hai bên trái, phải, thầm tính quãng đường còn lại.
Cô đột nhiên ngơ ngác, ánh mắt dừng trên xe điện sắp đi qua, Quách Linh!
Tô Mai không kịp đợi tài xế dừng xe, cô kéo cửa sổ ra, nhảy lên và oằn mình vào mép cửa sổ xe đối diện rồi treo người lên. Những người ngồi ở hai bên cửa sổ kinh hãi, đồng thanh la hét khiến hai tài xế sợ hãi đến mức phải nhanh chóng dừng xe.
Còn có những người nhiệt tình giúp cô mở cửa sổ, kéo hai tay của cô, muốn kéo cô lên xe.
Tô Mai nói cảm ơn, bảo mọi người nhường đường sang hai bên một chút, sau đó lật người lên trên, bắt lấy Quách Linh đang muốn chạy: "Nói! Cháu đưa Tiểu Du Nhi đi đâu rồi?"
"Đây là bí mật, cháu không thể nói với dì."
"Dì ơi." Cậu bé đi với cô bé thấy vậy, vội vàng kéo áo của Tô Mai: "Sĩ quan huấn luyện không cho nói, dì buông Tiểu Linh ra đi, chúng cháu còn có nhiệm vụ phải làm, nếu không hoàn thành sẽ bị trừ điểm."
"Sĩ quan huấn luyện!" Ánh mắt Tô Mai nhanh chóng lướt nhìn người trên xe: "Người đó đi với các cháu không?”
Cậu bé vô thức liếc nhìn về một góc.
Tô Mai nhìn theo ánh mắt của cậu ta nhìn, lập tức khóa lại người đàn ông ngồi bên cửa sổ. Sự hỗn loạn vì cô vào đây dường như cũng không ảnh hưởng đến người đó chút nào, anh ta cầm báo, che hết khuôn mặt, bên dưới lớp áo khoác màu đen được mở ra là bộ đồng phục quân đội màu xanh lá cây.
"Anh là sĩ quan sát hạch của họ à?" Tô Mai vừa hỏi, vừa bước đến gần người đàn ông: "Sát hạch gì mà cần phải bắt một đứa bé chưa đến hai tuổi? Đồng chí, anh có thể giải thích với tôi một chút không?" Vì sợ cậu bé gào khóc nên còn sử dụng thuốc mê, đây chắc chắn không phải đào tạo gián điệp mà là đào tạo chiến sĩ nhỉ?
Mọi người trong xe đưa mắt nhìn nhau, sao họ cứ có cảm giác như xướng tuồng vậy, chuyện này đến chuyện khác.
"Kỳ sát hạch quân sự, những người không liên quan không được phép hỏi." Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng vang lên sau tờ báo.
"Anh nói quân đội là quân đội à, có giấy tờ chứng nhận không? Phiên anh cho tôi xem một chút." Tô Mai đi từng bước đến trước mặt người đàn ông, khoát tay với những người bên cạnh anh ta: "Các người tránh một chút, tôi phải lý luận tử tế với anh ta, quân đội cứt chó gì vậy, có giấy tờ không? Đã được chúng tôi cho phép chưa mà đã mang thằng bé chưa được hai tuổi của chúng tôi đi?"
"Ai da, bộ đội làm việc, chắc chắn là có lý do." Một bà cụ tao nhã ở bên cạnh khuyên: "Vị nữ đồng chí này, cháu đừng kích động, cứ nói từ từ."
"Không phải người ta đã nói kỳ sát hạch quân đội rồi sao?" Một người biết chút ít về tuyển chọn quân đồng tử, khinh thường đánh giá Tô Mai: "Trông ăn mặc cũng ra gì phết, sao lại trông như nhà quê mới lên thế, thiếu hiểu biết."
Tô Mai nhíu mày, tức giận nói: "Người bị mang đi không phải là con của các người, đúng không?”
"Này, đồng chí này, cô nói kiểu gì thế, chúng tôi cũng có ý tốt. Hơn nữa, được quân đội nhìn trúng là phúc của con nhà cô."
"Phúc cái gì chứ? Các người đã từng gặp vị sĩ quan nào không dám lộ mặt như anh ta chưa?" Tô Mai vừa nói vừa vươn tay đập lên tờ báo, tờ báo bị rách, để lộ ánh mắt sắc bén của người đàn ông.
Vào lúc đó, cổ tay của Tô Mai cũng bị đối phương giữ chặt.