Chương 469: Giải cứu (2)
Chương 469: Giải cứu (2)Chương 469: Giải cứu (2)
Ra bên ngoài, gió lạnh thổi vào, Tiểu Du Nhi rùng mình rụt vào lòng anh ấy.
Áo khoác vừa nãy đã bị Tằng Cường bỏ một lớp tuyết lên vò, ướt nhẹp, không giữ ấm, Tằng Cường đang định cởi cúc áo bông trên người ra, Kỷ Thần đã đưa theo Hoa Vĩnh Niên từ sân sau trở lại.
"Áo khoác." Tằng Cường vươn tay về phía Kỷ Thần nói.
Kỷ Thần nhìn rõ Tiểu Du Nhi trong lòng anh ấy, vô thức hỏi một câu: "Không cứu được người lớn ư?"
Tằng Cường chỉ vào cái còi trong miệng Tiểu Du Nhi: "Người thổi còi cầu cứu là cậu bé."
Kỷ Thần sững sờ: "Cậu bé thổi là tín hiệu cầu cứu của quân đội."
Người bình thường không biết, cũng không hiểu.
Tiểu Du Nhi lấy kèn xuống, dụi đôi mắt bị khói hun, ho liên tục: "Khụ, ba cháu là chiến sĩ, khụ, là chiến sĩ tuyệt vời nhất."
Hai người nhìn nhau, Tằng Cường muốn đến lật xem sổ đăng ký hộ khẩu để xem chủ hộ của ngôi nhà này, còn Kỷ Thần thì đến bế Tiểu Du Nhi, ôm cậu bé vào lòng, nói: 'Ba cháu tên là gì, cháu biết không?”
"Khụ, có lúc mẹ gọi ba cháu là Trung đoàn trưởng Triệu, có lúc lại gọi là Triệu Khác."
"Triệu Khác!" Kỷ Thần kinh ngạc, là người mà anh ấy nghĩ đến ư?
Năm trước, anh họ Giang Thạc của anh ấy được chọn vào đội đặc chiến. Lúc đón năm mới, mọi người cùng tụ tập uống rượu, uống hơi nhiều nên khua tay múa chân.
Anh họ trước đây luôn kém anh ấy một chút, đã dùng một bộ quyền pháp hoàn toàn mới, từng chiêu thức đều đánh vào chỗ hiểm, tàn nhẫn vô lực.
Lát sau, bởi vì anh ấy vẫn còn hơi kiêng dè bị anh họ ném xuống đất.
Nghe anh họ nói bộ quyền pháp đó đến từ tay đội trưởng Triệu Khác của họ.
"Tìm thấy rồi." Tằng Cường nói: "Chủ nhân của ngôi nhà này họ Lý, tên là Lý Trường Chinh, làm việc ở bãi phế liệu gân đây. Vợ anh ta họ Cố, tên Cố Nha, là người câm. Hai người này kết hôn đã lâu nhưng chưa có mụn con nào."
Tằng Cường và Kỷ Thần đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn hai thi thể dưới mặt đất.
Không biết trong hai người này có Lý Trường Chinh hay không, nhưng chắc chắn không có Cố Nha, bởi vì hai thi thể đều là nam. Sau đó, Kỷ Thần nghĩ đến dấu chân ở lối vào của hầm ngầm.
Kỷ Thần nhìn Tiểu Du Nhi trong lòng, thằng bé nghe thấy Lý Trường Chinh và Cố Nha đều không hề có phản ứng gì: "Trước ngày hôm nay, cháu có quen biết hai người dưới đất không?"
Tiểu Du Nhi cúi xuống nhìn, sợ hãi đến mức rụt cổ vào, cậu bé lắc đầu.
"Vậy sao cháu lại ở đây? Ai đưa cháu đến đây?"
"Cháu không biết, Quách Linh cõng cháu đi xả nước." Tiểu Du Nhi nhìn xung quanh, không nhìn thấy Quách Linh, cũng không nhìn thấy cậu bé đó: "Cháu vừa nhắm mắt lại rồi mở mắt ra thì đã ở đây rồi."
Kỷ Thần suy nghĩ một chút, anh ấy đoán đối phương đã dùng thủ đoạn nào đó khiến cậu bé ngủ thiếp đi: "Quách Linh là ai?"
“Quách Linh là Quách Linh á.'
Kỷ Thần nghẹn họng: "Lớn chừng nào?"
Tiểu Du Nhi liếc nhìn Hoa Vĩnh Niên trên người anh ấy: "Thấp hơn anh ấy một chút."
"Con trai à?" Kỷ Thần kinh ngạc. "Không phải, là một chị gái xinh đẹp." Người này phiền quá, sao lại hỏi lắm thế, Tiểu Du Nhi không thoải mái sờ cổ, họng khó chịu: "Chú, đây là đâu vậy? Lúc nào thì mẹ cháu mới tới?"
Người đó đã nói lát nữa mẹ cậu bé sẽ tới nhưng đến bây giờ cũng lâu rồi.
Kỷ Thần vẫn muốn hỏi, Tằng Cường ngăn anh ấy lại: "Được rồi. Không phải là đã biết ba thằng bé tên gì rồi ư, báo cảnh sát đi?"
"Ừ" Kỷ Thần nói: "Đi thôi, anh gọi vài người đến đây cứu hỏa, đừng để lửa lan ra khắp nơi. Tôi đưa hai đứa bé đi xem xem nhà nào có điện thoại, thuận tiện tìm chút nước cho thằng bé uống."
Bốn người đi ra, ở cửa đã có nhiều hàng xóm vội vàng tới dập lửa.
Triệu Khác tìm bảng hiệu đã để tìm Triệu Trác, Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh.
Hai bên vừa trao đổi tin tức xong, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đám khói dày đặc bốc lên từ bầu trời phía Nam.
"Liệu có phải hay không?" Triệu Cẩn và Triệu Khác đưa mắt nhìn nhau, đột ngột nhảy lên, hai tay bám lên tường, nhìn vê phía Nam.
Thời đại này không có nhiều nhà tầng, vừa nhìn là thấy rõ vị trí của màn khói dày đặc.
"Để anh gọi điện thoại hỏi xem." Triệu Trác liếc nhìn hộ gia đình xung quanh, nhảy xuống tường, gõ cửa nhà của một cán bộ đã về hưu, mượn điện thoại của người ta, gọi đến văn phòng đường phố ở khu vực đó. Khi nghe thấy có người cứu được một cậu bé biết thổi còi cầu cứu từ ngôi nhà bốc cháy, tinh thân chấn động, lao ra ngoài dùng tay ra hiệu với Triệu Khác.
Triệu Khác vô cùng vui mừng, anh để lại một ký hiệu trên tường cho Tô Mai, và viết một chữ "Nam" một chữ "lửa" ở cạnh ký hiệu.
Lúc bốn người đi xe điện đi đến nơi xảy ra chuyện thì đã hơn hai mươi phút sau.
Lửa lớn cháy hừng hực đã được Kỷ Thần, Tằng Cường đã đưa người kiềm lại trong sân, không hề lan ra bốn phía. Các nhân viên cảnh sát nhận được báo động đã giăng dây xung quanh ngôi nhà.