[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 468 - Chương 468: Giải Cứu (1)

Chương 468: Giải cứu (1) Chương 468: Giải cứu (1)Chương 468: Giải cứu (1)

Người đàn ông khắp người đều là lửa nhưng anh ta không lo được lửa trên người nữa. Anh ta cảm lấy lục phủ ngũ tạng của mình đã bị thuốc độc cắt thành từng mảnh, chỉ cần há miệng là nôn ra một đống máu thịt nát bét, nhây nhụa. Mà cơn đau cứ kéo dài mãi không dứt, vào tận xương tủy... khiến anh ta ước gì có thể lấy rìu bổ mình ra để lột tẩy một phen.

Thấy Tiểu Du Nhi không bị sao hết, anh ta đau khổ vươn tay ra, cố gắng túm lấy Tiểu Du Nhi: "Cứu chú..."

"Á..." Tiểu Du Nhi nhìn những ngón tay bị cháy đen vươn tới, mặt quỷ xấu xí máu thịt lộ ra dưới ngọn lửa, sợ hãi thét lên: "Đừng tới đây, đừng tới đây, chú tìm nước, tìm nước đi!"

Lúc bác hai bị lửa đốt, chính là được chú tài xế dập lửa bằng một chậu nước.

"Nước, đúng rồi, nước...' Người đàn ông vừa lẩm bẩm vừa bò dậy, lảo đảo đi ra khỏi phòng.

Thiết Tử thấy vậy bèn bò dậy, dựa vào ý chí đi theo.

Trời khô hanh, hai người tựa như hai quả cầu lửa biết đi, đi đến chỗ nào lửa cháy đến chỗ đó, dưới hành lang, phòng cách vách, phòng bếp...

"Khụ, khụ...' Lửa cũng lan dần từ trong phòng đến cửa sổ, Tiểu Du Nhi đi đến đứng ở giữa cửa, không nhịn được ho sặc sụa.

"Râầm!" Một thanh xà ngang bị cháy rơi từ trên xuống, quét qua tay áo bông của Tiểu Du Nhi, ngọn lửa bùng lên ngay lập tức, Tiểu Du Nhi sợ hãi, vội vã ném áo khoác trên người đi.

"Lạch cạch" một tiếng, một chiếc còi bạc lăn ra khỏi túi áo.

"Khụ, mẹ ơi, khụ..." Tiểu Du Nhi cúi xuống nhặt còi lên và dụi đôi mắt đã lờ mờ vì khói hun, trong đầu hiện lên những lời mẹ từng nói: "Tiểu Du Nhị, tín hiệu cầu cứu là ba ngắn ba dài rồi lại ba ngắn, nào, thổi với mẹ..."

"Khụ, mẹ ơi..." Tiểu Du Nhi lau nước mắt, tay run rẩy cầm còi thổi, cậu bé nhớ rất rõ, ba ngắn ba dài rồi lại ba ngắn: "Tu tu..."

Nghe thấy tiếng còi, người câm chạy đến chỗ người đàn ông và Thiết Tử khựng lại, nhỏ giọng mắng chửi, sau đó xoay người lao đến nhà trên, vào hai lần liên tiếp nhưng đều bị xà ngang rơi xuống chặn đường đi."

"Đồ ranh con, mày câm miệng cho tao! Nghe rõ chưa, mày mà thổi nữa thì bà đây sẽ làm thịt mày.'

Tiểu Du Nhi sợ hãi đến mức trốn bên cửa, cũng nhân cơ hội tránh thoát khỏi lưỡi dao mà cô ta ném ra.

"Mẹ nó, nếu biết mời về một ôn thần từ sớm, chi bằng vặn cổ làm vật xét nghiệm cho bà đây ngay từ đầu."

Chỗ này xem như bị hủy rồi, phải tranh thủ đi trước khi người khác đến đây kiểm tra mới được.

Nhưng mà, trước khi đi phải phá hủy một số thứ đã.

Người câm mở cửa phòng chứa đồ, vào xách vài thùng dầu hỏa ra rồi hắt lên căn nhà đang bốc cháy và cơ thể của hai người kia. Sau đó chạy ra sân sau, vào phòng ở của mình, vội vã gói một số đồ dùng quan trọng của mình, lại tiếp tục đổ dầu hỏa ở trong và ngoài phòng, châm lửa đốt rồi nhảy vào hầm chạy.

Tiếng còi của Tiểu Du Nhi truyền đi làm kinh động hai người.

Một người là Tằng Cường, nhân viên đăng ký hộ khẩu đang điều tra hộ gia đình ở gần đó, người còn lại là sĩ quan sát hạch thực hiện đánh giá của Hoa Vĩnh Niên. Hai người cất quyển sổ vào, nhanh chân chạy về bên này, một người do dự một chút, nâng Hoa Vĩnh Niên lên trên lưng, cống cậu bé lao tới.

Năm ngoái, Tằng Cường đã ra khỏi quân ngũ, hôm nay là ngày thứ ba anh ấy đi làm nên vẫn chưa quen thuộc nơi này lắm, anh ấy đã trèo quá mấy cái sân, đứng trên tường nhìn xuống. Sân sau đằng trước giờ đã thành một biển lửa, tiếng còi ba ngắn ba dài rồi lại ba ngắn vẫn còn vang lên đứt quãng từ căn phòng đang bốc cháy.

Kỷ Thần cõng Hoa Vĩnh Niên phá cửa đi vào, rút súng ra quát theo bản năng: "Không được nhúc nhíchl"

Tằng Cường liếc nhìn quần áo và phù hiệu trên người Kỷ Thần, anh ấy lấy thẻ công việc và sổ đăng ký điều tra dân số ra ném sang: "Cứu người quan trọng."

Dứt lời, anh ấy nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên tường xuống, cởi áo khoác ra ném vào góc tường phủ đầy tuyết, ôm tuyết lên nhào rồi trùm lên trên đầu, tìm tiếng còi xông vào phòng.

Kỷ Thần ngửi thấy mùi dầu hỏa nồng nặc trong sân, liếc nhìn hai người vẫn còn bị lửa đốt hừng hực trên mặt đất, cảnh giác tuần tra sân trước một lượt rồi lại tra khám sân sau, tìm thấy một cái giếng và một cái hầm một cách chuẩn xác.

Và nhìn thấy một chuỗi dấu chân của phụ nữ ở lối xuống hầm. Vẫn còn dẫn theo học viên nên anh ấy không dám xuống kiểm tra.

Tằng Cường liếc nhìn xà nhà và mái ngói rơi xuống, nghiến răng lao vào trong.

Khi thấy rõ người thổi còi trên mặt đất, Tằng Cường sửng sốt, dù thế nào anh ấy cũng không ngờ được rằng người cầu cứu lại là một cậu bé khoảng hai tuổi.

Cậu bé có gương mặt thanh tú, dưới chiếc áo len nhỏ đã ngả sang màu xám là đôi chân nhỏ với bàn chân trần.

"Kẽo kẹt."

Tằng Cường ngẩng đầu lên, xà ngang ở phía trên đang lung lay sắp đổ xuống, anh ấy chẳng quan tâm nghĩ được gì nữa mà lao đến ôm cậu bé lên rồi chạy vụt ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment