Chương 467: Tiểu Du Nhi (3)
Chương 467: Tiểu Du Nhi (3)Chương 467: Tiểu Du Nhi (3)
Tiểu Du Nhi liếm liếm môi nhìn về phía đĩa trái cây, ánh mắt đầy tha thiết: "Ngon quá ạ, chú ơi, cháu có thể ăn thêm mấy quả không?"
Người đàn ông chống cằm, trong lòng thầm nghĩ, mấy thứ kia chưa hạ độc à? Sau đó lại lắc đầu, người phụ nữ câm điếc kia vì muốn nghiên cứu chế tạo độc mà tìm người thí nghiệm thuốc, cũng có thể quay lưng với gia tộc, sao có thể từ bỏ cơ hội mỗi ngày được hạ độc một lần.
Anh ta suy đoán, hoặc là cậu nhóc này siêu may mắn, hoặc là bản thân cậu có bản lĩnh tránh hung tìm cát.
Nếu thật sự như thế, vậy thì không thể bán, nuôi dưỡng ở bên cạnh, mượn chuyện vận mệnh, bọn họ làm gì chẳng phải cũng làm ít công to sao.
Nghĩ vậy, người đàn ông lập tức kéo tay Tiểu Du Nhi: "Đến đây, giúp chú chọn một quả."
Tiểu Du Nhi chạy tới, chìa tay lấy.
Người đàn ông xoay cổ tay một cái, trong tay anh ta lập tức có thêm một chiếc quạt xếp nho nhỏ, cây quạt kia đập vào tay Tiểu Du Nhi 'Cạch một cái: "Đừng đụng vào, cậu chỉ cần nói cái nào có thể ăn được?"
Tiểu Du Nhi xoa xoa mu bàn tay bị gõ sưng, muốn khóc nhưng giọt nước mắt thật to lại ngân ngấn trong mắt không sao rơi được.
"Chọn đi!"
Tiểu Du Nhi bị dọa đến run rẩy, đưa tay chọn bừa một quả vừa nhỏ vừa xấu: "Cái này, cái này...
Nhưng trong lòng lại nghĩ, ai bảo chú đánh tôi, làm tôi sợ, quả nào xấu cho chú hết.
Người đàn ông lần lượt nhặt những quả mà cậu chỉ, sau đó nhét cả đĩa vào tay Tiểu Du Nhi: "Cầm đi đi."
"Cảm ơn chú." Tiểu Du Nhi ôm cái đĩa bước đi vài bước, cậu bé đột nhiên cảm thấy hơi áy náy, người ta cho cậu cả một đĩa mà cậu lại chọn cho người ta toàn mấy quả xấu xí: "Chú ơi, mấy quả này vừa to vừa tròn ăn cũng rất ngon, chú cầm hai quả đi."
Người đàn ông liếc cậu một cái, thấy tên nhóc này có vẻ chân thành nên cũng nhặt hết mấy quả cậu nói lên.
Trong lòng Tiểu Du Nhi thoáng chốc không biết có tư vị gì, đã nói là hai quả mà đột nhiên lại lấy nhiều như vậy. Trong lòng cậu không vui, Tiểu Du Nhi ngồi bên cạnh chậu than ăn hết quả này đến quả khác.
Người đàn ông thấy cậu ăn nhiều như vậy mà vẫn không có việc gì, anh ta càng tin tưởng cậu là người có vận số lớn. Chính vì vậy, anh ta cũng không dám ăn ngay mà bảo Thiết Tử ôm một con gà tới, tốt xấu gì cũng cho nó ăn một miếng.
Con gà kia ăn xong một lúc lâu, lâu đến mức Tiểu Du Nhi dụi mắt ngủ thiếp đi bên cạnh chậu than mà nó vẫn còn nhảy nhót tưng bừng, người đàn ông mới dám cẩn thận cầm lên cắn một miếng, ừm, rất ngọt, hoàn toàn không có mùi thuốc.
Người đàn ông yên tâm bắt đầu ăn.
Ăn xong quả xấu lại lấy quả tươi ngon mọng nước, Thiết Tử nhìn thấy cũng cầm lấy một quả.
Quả vừa vào bụng, hai người lập tức ôm bụng ngã xuống đất.
Toàn thân co quắp, miệng sùi bọt mép.
Tiểu Du Nhi dụi mắt ngồi dậy, khó hiểu nhìn hai người đang lăn lộn: "Chú ơi, tự dưng hai người ăn xà phòng làm gì? Ôi, đừng lăn qua bên này, quần áo sắp bắt lửa rồi. Lần trước cháu bị lửa đốt, trên đầu, trên cổ nổi rất nhiều mụn nước, đau lắm."
Lúc này hai người đâu còn nghe được Tiểu Du Nhi nói gì, ruột và dạ dày giống như bị một ngọn lửa tà ác thiêu đốt, đau muốn chết đi. Hai người liều mạng cào xé, hận không thể cầm dao mổ bụng mình ra rồi giội hai xô nước vào.
Tiểu Du Nhi thấy chậu than bị hai người làm lật úp, tia lửa bắn ra tung tóe. Một lát sau, hai người và ngọn lửa đều bùng cháy lên, khiến cậu nhóc hét lên thảm thiết, bị dọa đến nỗi vừa đi chân đất, cởi truông chạy ra ngoài, vừa gào lên: "Mẹ ơi, mau tới đi, mau tới cứu Tiểu Du, cháy rồi cháy rồi."
Lúc này Tô Mai vừa đưa mấy đứa Triệu Sâm, Lâm Niệm Doanh về nhà, sau đó chạy đi tìm Triệu Khác.
Triệu Trác, Triệu Cẩn và Tiểu Hắc Đản tìm theo nước tiểu trên đất, đuổi theo mấy trăm mét, rốt cuộc cũng không tìm ra bất kỳ dấu vết nào. Đành phải từ từ tìm kiếm xung quanh, không ngờ Tiểu Du Nhi đã bị đưa đến thành phố khác từ lâu.
Triệu Khác cũng đi theo dấu hiệu chạy tới tụ họp với ba người.
Người câm nghe thấy tiếng khóc thét của Tiểu Du Nhi, bực bội ném chày giã thuốc đi, đẩy cửa phòng thuốc ra, nhanh chân bước về phía sân trước, nhưng vừa đi được vài bước thì ngửi thấy mùi khét, bỗng giật mình: Cháy rồi!
"Đồ ngu!" Sợ không có ai đến kiểm tra, không nhìn ra sự khác thường à.
Trong lòng nghĩ như vậy, cô ta bèn bước nhanh hơn.
Tiểu Du Nhi vừa bước một chân ra khỏi cửa đã hối hận, hu hu... lạnh quá, gió bắc lạnh tê buốt thổi vào chân đau như dao cắt: "Hu hu... mẹ ơi..."
Tiểu Du Nhi lau nước mắt trên mặt, cậu bé lùi ra sau, lại lùi lần nữa, lùi từng bước vào trong phòng.
"Cứu, cứu chú..."