Chương 466: Tiểu Du Nhi (2)
Chương 466: Tiểu Du Nhi (2)Chương 466: Tiểu Du Nhi (2)
Thiết Tử lườm mắt, cười nhạo nói: "Lại còn coi mình là cậu ấm à. Không có, cho mày đợi bên cạnh chậu than đã là không tệ rồi..."
Thiết Tử cười khẩy rồi xoay người đi ra ngoài.
Tiểu Du Nhi liếc nhìn người đàn ông đang ngồi đọc sách trên ghế tre bên cạnh.
Người đàn ông này như không nhìn thấy lời cậu bé, cả người đều toát ra cảm giác người lạ chớ đến gần.
Ngoài anh ta ra, trong căn phòng này cũng không còn người nào khác.
Im lặng một lúc, Tiểu Du Nhi cởi áo khoác, mở cúc áo nhỏ, kéo chiếc áo ngoài phía trên quần bông, nhưng không thể kéo đứt dây băng phía sau: "À này." Tiểu Du Nhi nhích chân, tới gân người đàn ông kia một chút rồi nói: "Chú giúp cháu cởi phía sau đi, cháu muốn cởi quần bông ra hong khô một chút."
Người đàn ông ngoảnh mặt làm ngơ.
"Chú, chú? Chú." Tiểu Du Nhi buồn bực nghiêng đầu: "Chú không nghe được sao?"
Sau khi phồng má tức giận, Tiểu Du Nhi rống lên một tiếng: "Chú."
Người đàn ông nhíu mày, xoa xoa lỗ tai, đặt quyển sách trên tay xuống, kéo tay giúp cậu nhóc cởi chiếc áo nhỏ ra. cạch một tiếng, cởi dây áo cộc tay ra, sau đó đẩy cậu bé: "Cút ra một chút."
Tiểu Du Nhi 'bịch bịch lùi mấy bước, mông ngã phịch xuống đất.
Tiểu Du Nhi bĩu môi muốn khóc, mông đau quá, hai bên đều đau.
Người đàn ông cầm cái khăn ướt trên bàn nhỏ lau lau tay, sau đó ném bừa đi, thản nhiên nói: "Mày dám khóc một tiếng, tao sẽ cắt lưỡi mày, xuyên lên cây trúc rồi nướng ăn." Ngay lúc đó, Tiểu Du Nhi cảm nhận được rõ ràng ác ý toát ra từ người đàn ông, cậu nhóc khịt mũi không dám khóc.
Cậu kéo mép quần bông, di chuyển mông nhỏ để đẩy cái quần xuống, vất vả lắm mới đẩy được cái quân bông đã đóng băng và quần giữ ấm bên trong xuống đầu gối thì không đẩy tiếp được nữa, chiếc quần bị mắc kẹt chỗ đôi giày.
"Bà câm." Người đàn ông mất kiên nhẫn gọi ra ngoài, một lát sau có một người đàn bà bước vào.
"Cởi quần giúp nó đi."
Người đàn bà im lặng ngồi xổm trước mặt Tiểu Du Nhi, vung tay lên, lưỡi dao trên đầu ngón tay rạch đôi giày của cậu bé ra.
Tiểu Du Nhi kinh ngạc nhấc hai chân lên, giày và vớ tuột khỏi chân.
Người phụ nữ nhấc một cánh tay của cậu lên, kéo cái quần dài trên đùi cậu, tiện tay ném người xuống đất, sau đó cầm tất cả quần áo Tiểu Du Nhi cởi ra bước ra ngoài.
Tiểu Du Nhi bất chấp cả người đau nhức vì té ngã, bò lên phía trước mấy bước, kêu lên: "Áo khoác của tôi, áo của tôi."
Áo khoác và áo bên trong có còi và tiền của cậu bé.
Mẹ nói, nếu không nhìn thấy người nhà thì nhớ thổi còi.
Tiên có thể mua kẹo để ăn.
"Chậc, lòng dạ vẫn ác độc như vậy. Được rồi." Người đàn ông vung tay lên: "Đứa nhỏ này vẫn còn phải đổi tiền, đừng để nó chết rét."
Người đàn bà nhếch môi, nói giọng châm chọc: "Không dễ đâu, con sói độc cũng biết bảo vệ con non."
Người đàn ông không để ý tới bà ta.
Người đàn bà hờ hững vứt áo khoác và áo nhỏ của Tiểu Du Nhi xuống. Tiểu Du Nhi run rẩy trải áo khoác xuống cạnh chậu than, khoác áo nhỏ lên ngồi xuống, đôi chân nhỏ nhích lại gần chậu than sưởi sưởi, ừm, rất ấm.
Sờ gà con một cái, lạnh quá! Lại sờ hai chân một chút, cũng quá lạnh!
Tiểu Du suy nghĩ một chút rồi đứng lên, một chân tách ra, thử giơ một chân lên phía trước để hong khô gà con.
Đứng thử mấy lần không vững, cậu nhóc nghiêng đầu đánh giá một vòng cách bài trí trong phòng, sau đó hì hục kéo ghế tới.
Đỡ cái ghế để gác chân, hong chân một chút, hong gà con một chút, bận rộn đủ trò.
Người đàn ông chậm rãi đặt sách xuống, ngạc nhiên đánh giá cậu nhóc đang bày đủ mọi chiêu trò.
Cảm giác được ánh mắt chăm chú của anh ta, Tiểu Du đang bận rộn bớt chút thời gian cười cười với anh ta: "Chú ơi, cháu có thể ăn trái cây để bên cạnh chú không?”
Người đàn ông liếc nhìn đĩa trái cây đặt trên chiếc bàn nhỏ do bà câm mang vào lúc sáng. Người đàn bà kia thiện độc, thỉnh thoảng anh cũng không biệt được trái nào có thể ăn, trái nào thì không.
Trên cái đĩa này có rắc ngũ vị độc mà người đàn bà kia mới nghiên cứu, anh một miếng cũng không dám ăn.
Khẽ gật đầu, trong mắt người đàn ông mang theo vẻ mong đợi.
"Hì hì ha ha, cảm ơn chú, chú thật sự là một người cực cực kỳ tốt." Tiểu Du Nhi nói, đặt chân xuống rồi chạy tới lấy.
Chân cậu bé không mang giày, không mang vớ, hai chân vừa rời khỏi chiếc áo khoác trên mặt đất đã run rẩy. Cậu lập tức chạy tới, thuận tay nắm một cái rồi vội vàng chạy trở về.
Đặt trái cây lên áo khoác, Tiểu Du Nhi hơ hơ chân rồi mới ngồi xuống, nhặt thứ quả kia bắt đầu ăn, ừm, rất ngọt.
Ăn xong một quả, Tiểu Du Nhi lại cầm thêm một quả, hừm, quả này hơi lạ nhưng mà thơm quá đi.
Một quả lại một quả, chưa đầy hai phút, một vốc hoa quả đã bị cậu ăn sạch.