Chương 465: Tiểu Du Nhi (1)
Chương 465: Tiểu Du Nhi (1)Chương 465: Tiểu Du Nhi (1)
Ông cụ gật đầu: "Cũng coi như một bài học đi. Căn dặn bên dưới, dốc toàn lực phối hợp với hành động của Dương Đồng Quang. Điều tra những đứa trẻ mất tích, cần phải cứu hết từng người ra cho tôi, không thể thiếu một ai."
"Vâng!" Tư lệnh Quý đứng dậy hành lễ.
"Tiểu Mail" Triệu Khác gọi xong điện thoại đi ra, vỗ về bờ vai của vợ mình: "Ở đây đã có anh rồi, em đưa bọn Niệm Doanh trở về trước đi."
Tô Mai cắn môi, chần chờ giây lát: "Lát nữa em lại tới, dọc đường anh nhớ để lại ký hiệu cho em.”
Triệu Khác gật đầu, nắm lấy tay cô rồi vẽ một ký hiệu lên lòng bàn tay cô: "Đây là ký hiệu ba con anh thường dùng, nếu em nhìn thấy nó chưa chắc đã là do anh vẽ. Cũng có thể là của Tiểu Cẩn, Tiểu Hắc Đản hoặc Tiểu Du Nhi để lại."
Tô Mai ghi nhớ ký hiệu, câm bốn bao lì xì đưa cho anh: "Đây là lì xì rớt ra từ trong tay của Quách Linh, bên trong đều là tờ năm tệ mới tinh. Anh cho người đi điều tra ngân hàng, xem có ai một lúc đổi nhiều tiền mới như vậy không? Còn có bao lì xì này nữa.”
Tết đến, có quá nhiều người đổi tiền mới phát lì xì. Vỏ bao cũng thế, mọi người đều sử dụng kiểu cực kỳ bình thường nên không dễ điều tra. Nhưng đây cũng là một manh mối, Triệu Khác nhận lấy quay đầu nhìn Mập Mạp: "Đồng chí Tống có bận không?”
"Đội trưởng Triệu, anh cứ nói đi."
Triệu Khác đưa bao lì xì cho anh ta: "Tôi không mang đủ người, có manh mối gì làm phiên anh đưa đến..." Triệu Khác lấy ra giấy bút tùy thân viết một ra một địa chỉ: "Ngoài ra, anh áp giải Đội trưởng Đổng tới đồn công an hộ tôi."
"Được." Mập Mạp lập tức đồng ý, mang theo bao lì xì, cởi thắt lưng dưới chân của Đội trưởng Đổng ra đưa cho Tô Mai. Anh ta gọi thêm một người nữa, mỗi người một bên giữ chặt hai tay của Đổng Phương Hải xách anh ta đi.
Triệu Khác hỏi rõ vị trí lối vào ngõ nhỏ, sau đó gật đầu với Tô Mai ra khỏi tiệm ăn nhà nước, nhanh chóng chạy qua đó.
Tiểu Du Nhi bị lạnh tỉnh dậy, quần bông bị thấm nước tiểu sẽ bị hạ nhiệt đông lại, lạnh đến mức khiến gà con của cậu bé đau nhức, hai chân không thể cử động: "Oa oa... Mẹ ơi, Tiểu Du lạnh quá, hu hu mẹ..."
Trước mắt tối đen như mực, trong giây lát Tiểu Du Nhi cũng không biết mình đang ở đâu, hai tay vừa mò mẫm, vừa căng cuống học khóc lên. Khua tay nếu không chạm vào mặt đất thì chính là không khí, cậu nhóc sợ hãi: "Hu hu... Mẹ ơi, mẹ ở đâu vậy, Tiểu Du Nhi rất sợ hu hu..."
"Không được khóc!" Đi cùng với một tiếng thét chói tai, cánh cửa 'cót két' một tiếng rồi được mở ra từ bên ngoài. Tiểu Du Nhi ngẩng đầu nhìn lên, đứng trước cửa là một người đàn ông mặc quân phục đứng ngược sáng nên không nhìn rõ mặt mũi của anh ta. Sau lưng anh ta là Quách Linh và một cậu nhóc.
"Hu hu... Chú ơi, mẹ cháu ở đâu?"
"Sĩ quan huấn luyện." Cậu bé nghi ngờ nói: "Nó còn nhỏ như vậy cũng phải tham gia sát hạch sao ạ?”
"Nó không tham gia, mấy anh của nó tham gia, nội dung sát hạch của anh trai nó là cứu nó ra ngoài. Được rồi, đây không phải chuyện mấy đứa nên hỏi." Người đàn ông phất tay với hai đứa nhỏ: "Mấy đứa nên xuất phát đi, nhớ kỹ, hộp trong ba lô nhất định phải mang vào quân đội, đặt ở nơi nhiều người nhất."
"Sĩ quan huấn luyện." Cậu nhóc kia tiến lên hai bước, chần chừ nói: "Quần của nó ướt nước tiểu rồi..."
"Sao cậu lại nói nhảm nhiều như vậy, tôi không thấy sao." Người đàn ông nóng nảy nói: "Còn phải đợi cậu nhắc nhở à." Cậu nhóc bị dọa rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa, mặc cho Quách Linh kéo ra ngoài.
Tiểu Du Nhi bị tiếng quát chói tai liên tục của người đàn ông dọa đến ngây người trong chốc lát, sau đó bật khóc nói: "Hu hu, mẹ... Cháu muốn mẹ..."
"Câm miệng!"
Tiểu Du Nhi nghẹn lại, tất cả âm thanh đều mắc kẹt trong cổ họng. Cậu nhóc vươn cổ nấc một cái, nhìn quần áo trên người anh ta, khóc rống lên: "Hu hu hức... Không phải chú là chiến sĩ sao? Hức, sao chú lại xấu xa như vậy? Hức..."
"Thiết Tử." Phòng bên cạnh có người gọi: "Cậu làm gì vậy, ông đây bảo cậu dỗ nó, không phải bảo cậu dọa nó."
"Nhị mặt rỗ cũng không để ý, trực tiếp cầm khăn che lại bán cho anh ta chẳng phải xong rồi sao, còn dỗ cái quái gì." Thiết Tử bực bội nói.
"Này, đứa bình thường và đứa ngu có thể cùng một giá sao?" Dùng thuốc nhiều làm ngu đi, chẳng phải rớt tiền sao.
Thiết Tử xoa mặt, đè nén cảm xúc trong lòng, nắm lấy quần áo trên vai Tiểu Du Nhi, xách cậu vào phòng tối, ném tới bên cạnh chậu than: "Mẹ nó, được rồi, đừng khóc nữa, không phải lạnh hay sao, mau sưởi một chút đi."
"Hu hu... Cháu muốn mẹ..."
"Lát nữa mẹ mày sẽ đến."
"Thật sao?”
Thiết Tử khẽ gật đầu.
Tiểu Du Nhi ngân ngấn nước mặt, mặt đầy vẻ tủi thân nói: "Vậy chú giúp cháu lấy quần bông thay đi, cái này không thoải mái, chim nhỏ của Tiểu Du Nhi lạnh quá, chân cũng lạnh, không đi nổi nữa rồi."