Chương 476: Lão Cố (4)
Chương 476: Lão Cố (4)Chương 476: Lão Cố (4)
"Về thuyền hải tặc thì Bộ ngoại giao đã giúp chúng tôi xác định số lượng đặt hàng." Xưởng trưởng Lý khoa chân múa tay nói: "Nghe bộ trưởng Lý và các nhân viên đi theo nói, hợp đồng không đủ, tạm thời bọn họ đành phải mượn máy in nhà người ta. Những người kia đã xem hàng mẫu, ai nấy đều giống như sói đói thấy thịt, giống như ong vỡ tổ tiến đến muốn đặt tiền cọc."
"Bộ trưởng Lý hỏi, cô đoán xem người ta nói thế nào? Bọn họ nói thuyền hải tặc là một chuỗi sản phẩm, rất có giá trị sưu tâm. Bộ trưởng Lý nghe vậy, lập tức ra quyết định, đưa xe quân đội lên triển lãm. Bây giờ chúng tôi đang đợi bản hoàn chỉnh của nó xuất hiện, tham gia hội triển lãm ba tháng khá có tiếng của nước ngoài."
Tô Mai: "Thứ trao đổi là tiền đặt cọc chứ không phải lương thực à?”"
"Gấp quá rồi, cái gì cũng chưa chuẩn bị xong, chủ yếu là chúng tôi không ngờ trong chốc lát lại có nhiều đơn đặt hàng đến vậy. Lúc đó chỉ nghĩ, thôi kệ đi, cứ bán trước rồi tính sau. Có tiền rồi thì cái gì cũng có thể mua được.
Tô Mai: "Có phải giá tiền cũng không cao lắm không?"
"Đồng chí Tô của tôi ơi, làm gì có ai dám định giá quá cao chứ! Mặc dù biết chắc chắn đồ chơi của nước khác không tốt bằng của chúng ta, thế nhưng trong lòng bọn họ cũng không nắm chắc. Nhưng mà..." Xưởng trưởng Lý cười ha ha: "Cũng không thấp hơn trong nước đâu, một bộ tuyền hải tặc có bốn chiếc, giá là một trăm mười bốn đô rưỡi đấy."
Tô Mai: "Một đô la Mỹ bằng bao nhiêu nhân dân tệ?"
Xưởng trưởng Lý nói: "Hai ngàn sáu trăm mười tám tệ."
Tô Mai nhẩm tính, bốn chiếc thuyền hải tặc bán ba trăm tệ, đối với một chiếc thuyền đồ chơi không thể chở người mà nói, cái giá này cũng khá ổn: 'Lần sau tham gia triển lãm, mọi người hãy chế tác thuyền lớn hơn một chút, có thể thử định giá cao hơn gấp mười lần."
"Không được đâu." Xưởng trưởng Lý xua tay nói: "Tôi hiểu ý của cô, nhưng kỹ thuật của chúng ta không đạt chuẩn. Cho dù có chế tạo kích thước lớn hơn cũng không thể chở người trên biển được đâu."
"Hợp tác với xưởng đóng tàu Cáp Nhĩ Tân đi." Tô Mai cười nói: "Để bọn họ cung cấp kỹ thuật, các chú trả tiền phí kỹ thuật cho người ta. Hoặc là trực tiếp gửi bản vẽ tới, nhờ người ta làm thay các chú, các chú đưa ra bản vẽ, phí đóng gói và phí công nhân.”
"Có, có thể làm vậy à?"
"Không thử thì làm sao biết là không được?"
Xưởng trưởng Lý như có điều suy nghĩ.
Tô Mai đưa tay nhìn đồng hồ một cái: "Chú có ở lại ăn cơm không?”
"Không ăn." Xưởng trưởng Lý xua tay: "Đồng chí Tô, tôi giao chuyện xe quân đội cho cô vậy, hai ngày nữa tôi sẽ đến."
"Được."
Sau khi tiên xưởng trưởng Lý, Tô Mai nhận lấy con lắc trong tay Triệu Sâm, giúp cậu bé lên cót xe quân đội: "Ngồi lên đi, lái ra ngoài thử xem nào."
Triệu Sâm vui sướng xoa tay: "“Thím, cháu chưa lái loại này..."
"Thím dạy cháu." Tô Mai giải thích các thao tác cần thiết cho cậu bé, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không yên tâm. Cô lập tức đi đến bên cạnh, giúp cậu bé cầm tay lái, lái xe ra khỏi sân nhà.
Cũng may trên xe có hai nút ấn, một cái là tốc độ trung bình, một cái là tốc độ cực nhanh.
Tốc độ trung bình khá chậm, không khác gì một ông cụ đang đi đường.
Tốc độ cực nhanh cũng không nhanh lắm, Tiểu Hắc Đản chạy còn nhanh hơn nó.
Học cách khởi động, cua xe, quay xe, đỗ xe là ổn rồi.
Mấy đứa trẻ đứng bên cạnh nhìn một lúc lại bị Tô Mai dạy dỗ, lập tức lên xe.
Xe của Tiểu Du Nhi nhỏ hơn mấy anh trai một chút. Cậu bé hí hửng leo lên, vừa đi đã đi với tốc độ nhanh, lập tức đụng vào đuôi xe của Triệu Chương ở phía trước. Xe bị xước mất một vết sơn, cậu bé đau lòng nói: "Anh hai, chúng ta có thể đi nhanh hơn một chút được không?”
Triệu Chương nhìn đuôi xe mình bị lõm vào một chút cũng đau lòng không thôi: "Em đi trước đi."
"Ồ" Tiểu Du Nhi ngồi trên xe, trong lúc nhất thời không biết mình nên tiến lên hay nên quay đầu xe, mấp máy môi, cậu bé hạ cửa xe xuống hỏi: "Em là em trai, đi trước anh thì không ổn lắm đâu. Anh hai, anh cứ đi trước đi."
Triệu Chương ngẩng đầu nhìn mấy anh chị đã đi trước một đoạn, lại nhìn Tiểu Du Nhị, trong lòng ấm áp: "Tiểu Du Nhi thật ngoan."
Hai mắt Tiểu Du Nhi sáng ngời, nói với cậu bé: "Anh hai, em ngoan thế thì anh mua kẹo hồ lô thưởng cho em đi."
Gần đây cậu bé ăn nhiều kẹo nên mẹ đã tịch thu hết tiên tiêu vặt của mình, cũng không cho phép mọi người cho cậu bé ăn kẹo. Ngày hôm qua, hôm nay không được ăn đồ ngọt, cậu bé thèm lắm rồi.
Triệu Chương: '..."
Giọng điệu này rất quen thuộc.
Tô Mai làm cơm xong, người nói buổi tối không cần chờ anh lại trở về, phía sau còn có cả Dương Đồng Quang.
"Ôi, đổi xe rồi à" Dương Đồng Quang vỗ vai Tiểu Hắc Đản, nhìn về phía Lâm Niệm Doanh: "Năm mới đến rồi, có phải lại kiếm được nhiều tiên hơn không?"