Chương 477: Lão Cố (5)
Chương 477: Lão Cố (5)Chương 477: Lão Cố (5)
"Vừa mới được đưa tới, mọi người vẫn không nỡ để người khác đụng vào." Lâm Niệm Doanh ngại ngùng cười: "Đợi mọi người chơi chán rồi thì cho thuê sau."
"." Dương Đồng Quang cười nói: "Sao lần này lại quý xe thế? Theo bác biết, lần trước là cho thuê xe mới luôn đấy."
"Lần trước là bởi vì chúng cháu lái xe ra ngoài, mấy đứa trẻ khác vây quanh muốn mượn, nếu không cho mượn thì sẽ không để chúng cháu đi." Lúc đó bọn họ vừa mới tới đây, vẫn chưa quen thuộc lắm, mấy anh em bọn họ cũng không đánh lại đám trẻ này. Vì vậy, Lâm Niệm Doanh mới nghĩ đến việc cho thuê: "Bọn họ có một đám, chúng cháu chỉ có bảy chiếc xe. Nếu cho người này mượn thì chắc chắn người kia sẽ không vui. Chẳng bằng cho bọn họ thuê giống như mấy cửa hàng trong thành phố, trả bao nhiêu tiền thì lái bấy nhiêu vòng, ai có tiên thì người đó lái."
Lần này thì không giống trước nữa, đừng nói là đại viện quân khu của bọn họ. Ngay cả đám trẻ nhà sát vách cũng là bạn thân của bọn chúng, nếu ai dám đe dọa, cả đám bọn họ sẽ xông vào đánh giúp.
Tô Mai ngạc nhiên nhướng mày, không ngờ còn có vụ cưỡng ép mượn xe..
Mấy ngày trước, Tiểu Hắc Đản một lòng muốn kiếm tiền mua quà cho mọi người ở quê Thiểm Bắc và cậu Lưu. Cô còn hết gỡ rồi lại lắp ráp trước mặt đám trẻ ở nhà, nên cũng không hiếm lạ với xe tải quân đội làm từ gỗ khởi động bằng dây cót. Cô suy nghĩ một lúc, sau đó lái xe ra ngoài, viết tấm bảng hiệu cho thuê trong đại viện.
"Sao lúc trở vê, không thấy mấy đứa nói tiếng nào cả vậy?" Tô Mai đau lòng sờ đầu của Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh và Triệu Cẩn.
"Tụi con đâu có chịu thiệt ạ." Tiểu Hắc Đản đút hai tay vào túi, rung đùi, trên gương mặt nhỏ nhắn ngăm đen nở nụ cười xấu xa.
Lúc đầu cậu bé cũng hơi bực, ai lại bằng lòng để xe mới cho người ngoài ức hiếp mình lái đâu chứ? Nhưng nắm đấm chưa đủ cứng cáp nên đành hết cách. Ba Triệu của cậu bé đã nói, trong quân đội thì nắm đấm chính là đạo lý. Trong đại viện cũng vậy, đấu không lại thì phải nhịn, nhịn đến lúc nào đủ mạnh, tích lũy đủ thực lực rồi hãng nói.
Thực lực đâu phải tích lũy một sớm một chiều, có thể làm được gì đây?
Anh ba có nói, học theo AQ, hai vòng nửa cân thịt giá cao, chúng ta so thử xe của ai lấy được nhiều thịt hơn? Thế là mấy anh em vừa đếm số vòng vừa nhẩm thâm thịt thịt thịt. Sau đó đôi mắt họ sáng rỡ, tiền thuê xe đã bằng một nửa, rồi già nửa, hòa vốn và nhiều hơn... cả giá của chiếc xe, chà!
Lần này Tiểu Hắc Đản lại nhìn đám người kia, cảm giác như đang nhìn gà con.
Khoảnh khắc đó, cuối cùng cậu bé hiểu tại sao mỗi lân mẹ của Tam Mao, Tứ Mao nhìn thấy gà mẹ thì đều yêu như thế, có thể không yêu được sao? Chúng đẻ trứng cho bà ấy mà.
Dương Đồng Quang cười ha ha nhìn mấy đứa, quay đầu nói với Triệu Khác: "Cậu cũng tốn không ít công sức với mấy đứa trẻ này nhỉ? Còn nhỏ như vậy mà đã hiểu biết quy tắc sinh tồn trong đại viện. Tôi tin rằng khi vào quân đội, tụi nhỏ có thể thích ứng một cách nhanh chóng."
"Bọn trẻ từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục, tôi nói với chúng rằng, đồng đội là người người thân có thể giao phó phía sau, phó thác sống chết, còn thân hơn cả anh em ruột. Chứ không phải là kẻ phản bội lúc nào cũng có thể trở mặt. Còn nữa..." Triệu Khác phủi nếp nhăn trên vạt áo: "Đồng chí Tô nhà chúng tôi làm chủ, lấy lòng tôi cũng vô dụng."
Dương Đồng Quang nghẹn lời, vươn tay chỉ vào anh: "Được! Được! Tôi tìm đồng chí Tô nói chuyện."
Tô Mai làm bộ không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người họ. Cô bế Tiểu Du Nhi lên rồi gọi bọn trẻ: "Tụi con mau chóng rửa tay, chút nữa ông bà nội về thì chúng ta ăn cơm.” "Đồng chí Dương." Tô Mai quay đầu hỏi: "Anh có uống rượu không?”
Nếu ông ấy uống thì xào thêm hai món nữa.
Dương Đồng Quang nhìn Triệu Khác, thấy vẻ mặt của anh không hề có chút hòa nhã, bèn gật đầu với Tô Mai: "Làm phiền đồng chí Tô rồi."
Tô Mai khách sáo nói vài câu, đi rửa tay cho Tiểu Du Nhi rồi lấy bánh bao nhỏ cho cậu bé: "Tiểu Du Nhi để ba bế được không? Mẹ vào bếp xào thêm hai món nữa."
Cậu bé đang định trả lời, nghiêng đầu nhìn sang Cố Đan Tuyết: 'Mẹ, mẹ cho con thêm một cái, con chơi với chị."
Tô Mai lại lấy cho cậu bé cái bánh bao nhỏ, cậu nhóc xòe tay nhận lấy, chạy lạch bạch đến bên cạnh Cố Đan Tuyết: "Chị, ăn bánh bao nè."
Triệu Quân bên cạnh lập tức ganh ty: "Của chị đâu?"
Tiểu Du Nhi cúi đầu nhìn chiếc bánh bao nhỏ nhắn xinh xắn trong tay mình. Mẹ còn làm hai con mắt đậu đen và cái mũi cà rốt cho nó, nhìn rất đẹp. Cậu bé không nỡ: "Chị Quân lớn rồi, tự mình lấy đi."
Triệu Quân: "Tiểu Du Nhi, sao em lại thiên vị thế? Chị Đan Tuyết lớn hơn chị vài tuổi, sao em không kêu chị ấy tự đi lấy hả?"
"Chị Đan Tuyết xinh đẹp, chị Quân nhìn không xinh."
Đâm vào tim rồi!