Chương 478: Lão Cố (6)
Chương 478: Lão Cố (6)Chương 478: Lão Cố (6)
"Thím út!" Triệu Quân dẫu môi, mặt buồn rười rượi đi vào bếp tìm Tô Mai.
Cố Đan Tuyết cầm lấy bánh bao, tỏ ra vui vẻ: "Tiểu Du Nhi, sao em lại đáng yêu thế chứ?" Còn nhỏ vậy mà đã biết chơi với con gái có vẻ ngoài xinh xắn.
"Hì hì...' Tiểu Du Nhi nhìn Đan Tuyết, cầm bánh bao gặm trong miệng: "Chị, ngày mai chúng ta chơi trò gia đình đi, chị làm cô dâu của em."
"Không được!" Tiểu Hắc Đản chen vào hai người: "Khoảng cách giữa cả hai quá lớn, em có thể đóng vai con của chị Đan Tuyết."
Tiểu Du Nhi chớp mắt: "Vậy ai diễn vai ba?"
Tiểu Hắc Đản vỗ ngực bạch bạch: "Anhl"
Tiểu Du Nhi nhai cà rốt rồi nghĩ một lát: "Anh trai đứng trước mặt chị ấy thử xem nào."
Tiểu Hắc Đản nghe theo đứng cạnh Cố Đan Tuyết.
"Ha ha, khụ khụ...' Tiểu Du Nhi xém chút nữa bị sặc, nôn ra cà rốt của mình, sau đó chỉ vào hai người rồi cười nói: 'Một đen một trắng..."
Lâm Niệm Doanh bình tĩnh cầm chổi quét sạch bụi dưới đất, bổ sung dùm cậu bé: "Hắc Bạch Vô Thường."
"Đúng, đúng, ha ha... Hắc Bạch Vô Thường, ha ha... Anh trai, anh đen như vậy, ha ha... còn em thì trắng nhường này, anh không thể làm ba em được!"
Lâm Niệm Doanh đứng bên cạnh nhắc nhở: "Em có thể để anh trai đóng vai con ngựa. Ngày mai em cưỡi ngựa đen tới cưới chị Đan Tuyết, nghĩ thử xem, có phải rất oai phong không?”
"Ừa." Tiểu Du Nhi ngơ ngác: "Em không thể dùng xe tải quân đội cưới vợ ư?"
Lâm Niệm Doanh: "Xe quân đội quá nhỏ, không chứa được hai người ngồi trước. Lế nào em muốn chị Đan Tuyết ngồi thùng xe phía sau, lạnh lắm đấy!"
'Anh ấy nói rất có lý, Tiểu Du Nhi mong chờ nhìn về phía Tiểu Hắc Đản: "Anh trail"
Tiểu Hắc Đản trừng mắt với Lâm Niệm Doanh, rồi sờ đầu của Tiểu Du Nhi: "Đừng nghe anh ba nói, anh ấy đang ghen tị anh đẹp trai hơn anh ấy đấy. Lát nữa, anh sẽ trắng lên thôi."
Tiểu Hắc Đản nói xong, liếc mắt một cái rồi đi lên lầu.
Cố Đan Tuyết chia một nửa bánh bao cho Lâm Niệm Doanh: "Niệm Huy lên lâu làm gì thế?"
Lâm Niệm Doanh nhận lấy bánh bao, suy nghĩ một lúc: "Chắc là đi trang điểm."
Cố Đan Tuyết: "Trang điểm?"
"Ừm." Lâm Niệm Doanh dẫn cô bé và Tiểu Du Nhi đến phòng trẻ em chơi, không hề thấy tội lỗi kể ra lịch sử đen tối của Tiểu Hắc Đản, ví dụ như: 'Cái hôm Tô Mai và Triệu Khác kết hôn, mặt của Tiểu Hắc Đản đỏ bừng. Áo choàng hình hoa, còn hoá trang trong buổi thành hôn của Trâu Thu Mạn và Chính ủy Tống. '
Trực tiếp chọc cười Cố Đan Tuyết, cười đến độ chảy cả nước mắt.
"Thím à, thím nghe đi, họ chỉ thích chị Đan Tuyết mà không thích cháu." Triệu Quân dựa vào cửa nhà bếp, vô cùng tủi thân.
Tô Mai đang xào đồ ăn, dành chút thời gian quay đầu quan sát cô bé. Cô nhóc này có vẻ ngoài không tệ, nhưng so với khí chất yêu kiêu vừa nhìn đã thấy thương như Lâm Đại Ngọc trên người của Cố Đan Tuyết. Cô bé khỏe mạnh hoạt bát, điên lên thì không khác con trai chút nào. Chơi với nhau lâu, đám anh em chẳng ai coi cô bé như chị em, đã coi cô bé như một người anh em khác từ lâu.
"Cháu muốn họ thích mình, nhường nhịn cháu à?" Tô Mai cười nói: "Vậy thì cháu phải mặc váy, áo khoác, giày da nhỏ mà mẹ mua cho mình. Tóc cũng làm giống như chị Đan Tuyết, tết tóc lỏng một chút rồi quấn một dải hoa lên." "Cháu không thèm.' Triệu Quân lập tức lắc đầu: "Mang giày da nhỏ thì không thể trượt băng, mặc váy và áo khoác thì chạy cũng tốn sức."
Tô Mai nấu món thịt dê xào hành tây. Cô rửa sạch nồi, đổ chút dầu rồi cho hành vào, xào gừng sợi tỏa mùi thơm thì thả giá vào. Giá do Tiểu Mã mua năm ngoái đã ăn hết từ lâu, đây là Tô Mai tự ngâm một bát đỗ tương, nhìn có vẻ không đẹp lắm: "Vậy thì hết cách rồi, mấy anh em tụi nó đều thích con gái dịu dàng."
"Lúc chị Đan Tuyết chưa tới, họ vẫn thích cháu hơn mà." Triệu Quân không vui, bu môi lên.
Tô Mai mỉm cười: "Tại sao cháu nhất định muốn họ thích mình? Cháu là chính mình không được sao? Thím cảm thấy cháu như vậy cũng khá xinh mà. Một lời không hợp thì giơ tay lên, mãi mãi không biết chịu thiệt là gì."
"Tiểu Mai." Dụ Lan xách giỏ tre đi tới, nghe cô nói vậy thì cười nói: "Em còn như vậy, con bé thật sự sẽ trở thành nữ hán tử mất."
"Nữ hán tử không tốt sao?" Tô Mai trở giá vài lần, cho thêm muối và các loại gia vị, tuỳ tiện lên tiếng: "Có thể đánh được lưu manh, cũng có thể chăm sóc ba mẹ."
"Chị và anh của em có già thì còn Triệu Sâm, đâu cần tới con bé. Con bé tự chăm sóc tốt cho mình đã tốt lắm rồi." Dụ Lan đặt giỏ tre xuống đất: "Sao em lại nấu cơm? Chị Lý đâu?"
"Chị Lý, Tiểu Mã và ba mẹ đi thăm chiến hữu trong nhà khách rồi ạ." Tô Mai lấy giá ra, cúi đầu nhìn giỏ tre cô ấy mang đến. Bên trong là cá trắm cỏ nặng hai ký rưỡi ba ký, còn đang quấy đuôi: "Cá ở đâu ra vậy chị?"