[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 479 - Chương 479: Lão Cố (7)

Chương 479: Lão Cố (7) Chương 479: Lão Cố (7)Chương 479: Lão Cố (7)

"Không phải Niệm Huy nói đã lâu không ăn cá tươi à? Chị đặt của đầu bếp trong tiệm ăn nhà nước đó." Dụ Lan sờ lên chiếc mũ da nhỏ trên đầu con gái: "Sao không đội nón len xinh đẹp mà mẹ mua cho con?”

"Chỉ đẹp thôi thì có ích gì ạ, đánh nhau với người ta, bị vùi trong bùn thì còn có tác dụng gì đâu."

Dụ Lan cứng họng, nhìn Tô Mai không khỏi than thở: "Sao lại ngày càng hoang dã thế này?"

Tô Mai cầm khay bưng sáu món ăn ra, vừa đi ra ngoài vừa cười nói: "Chị không thấy con bé ngày nào cũng chơi với ai à?"

"Triệu Khác, hai người uống ở đâu?"

"Bên này." Triệu Khác đứng dậy khỏi sô pha, kéo cái tủ nhỏ nhiều ngăn ra lấy chai rượu Tây Phượng và hai cái ly: "Tiểu Mai, lúc nãy Tiểu Mã gọi điện, nói là lát nữa bác Trương đi cùng ba mẹ tới đây, em chuẩn bị thêm vài món đi."

"Chị dâu mua con cá, em làm món cá om dưa chua được không?”

Triệu Khác gật đầu: "Em dọn xong chưa?"

"Vẫn chưa."

Triệu Khác đặt rượu và ly lên bàn trà, nói với Triệu Trác vừa đẩy cửa vào: "Anh cả, anh tới uống vài ly với Phó sư đoàn trưởng Dương đi."

"Phó sư đoàn trưởng Dương." Triệu Khác xắn tay áo đi theo Tô Mai vào bếp: "Tôi đi làm cá, anh cứ uống với anh cả tôi trước đi."

Dương Đồng Quang chỉ bóng lưng của anh, nói với Triệu Trác vừa ngồi xuống: "Tránh mặt tôi à?"

Triệu Trác nhìn hai vợ chồng đi chung, mỉm cười lắc đầu: "Thật là ngại quá. Trong nhà hễ có chuyện nặng nhọc hay dơ một chút thì em trai tôi đều giành làm."

Lần này trở về, nói thật Tiểu Khác đã thay đổi cũng khá lớn. Khác với anh trước đây, làm gì có chuyện giặt đồ, vào bếp. Bây giờ thì hay rồi, làm mọi chuyện đều rất xuất sắc, cũng không trách ông cụ có hơi bất mãn với Tô Mai.

Cô quay đầu nhìn một cái: "Anh để anh cả lại đó, không sao chứ?"

"Em lo cái gì?" Triệu Khác cười, cất bước vào nhà bếp, dịu dàng xoa đầu của Triệu Quân: “Sao cháu không ra ngoài chơi?"

"Con bé đang tức giận." Dụ Lan cười nói: "Nói chị sinh con bé ra không được đẹp."

Triệu Khác nâng gương mặt nhỏ lên nhìn: "Cũng xinh mà, một người đẹp nhỏ, ai nói không đẹp đâu nào?”

"Tiểu Du Nhi." Triệu Quân ấm ức bĩu môi: "Còn đám Tiểu Hắc Đản nữa, chê cháu không đẹp bằng chị Đan Tuyết."

Triệu Khác khẽ trêu chọc: "Một đám ranh con, hiểu cái gì mà đẹp với không đẹp. Chú út thấy Tiểu Quân của chúng ta đẹp hơn ai hết."

"Có đẹp như thím út không ạ?" Triệu Quân dõi mắt mong chờ.

Hai tay của Tô Mai khoanh trước ngực nhìn anh.

Dụ Lan che miệng cười vui vẻ.

Triệu Khác đặt tay lên môi, ho khan: "Đợi cháu lớn lên thì sẽ biết, cháu và thím út mang hai vẻ đẹp khác nhau. Hai nét đẹp này không cách nào so sánh được."

Triệu Quân được chữa lành nhoẻn miệng cười, trong lòng cô bé, thím út thật sự rất đẹp.

Dụ Lan buồn cười chỉ vào trán cô bé, nắm tay cô bé đi vào phòng khách.

Tô Mai chọc eo của Triệu Khác: "Trung đoàn trưởng Triệu ngày càng biết nói lời đường mật nhỉ." "Em có thích nghe không?" Triệu Khác nắm lấy ngón tay cô: "Buổi tối anh nói em nghe."

“Anh không bận nữa sao?”

"Còn đang tranh cãi."

"Chỉ vì cô bé Quách Linh?" Tô Mai ngạc nhiên lên tiếng.

"Là vấn đề định vị của quân đồng tử?" Nếu không phải Tiểu Mai liên tiếp vặn hỏi, tới kỳ sát hạch quân sự rồi mà anh vẫn chưa phát hiện ra, quân đội có ý định bồi dưỡng những đứa trẻ nhân tài đặc biệt này.

"Vậy Dương Đồng Quang làm vậy là có ý gì?"

"Ông ấy kiên trì theo mô hình đội đặc chiến. Nhưng ông ấy không chịu nổi áp lực của cấp trên, muốn đón đám trẻ nhập ngũ trước một bước. Đám trẻ này thuộc nhiều gia đình cán bộ khác nhau, khi bọn trẻ vừa nhập ngũ, phụ huynh chắc chắn sẽ phải đứng cùng chiến tuyến với ông ấy."

Tô Mai nhếch môi: "Ông ấy đúng là thông minh."

Do đó, cô cũng nghe hiểu, tại sao cấp trên lại muốn bồi dưỡng những đứa trẻ nhân tài đặc thù này. Dù là xuất thân từ gia đình cán bộ, về cơ bản thì bậc cha chú đều là quân nhân tại chức hoặc đã nghỉ hưu. Từ nhỏ họ đã được giáo dục trung với nước, trung với Đảng, trung với nhà. Tận trong xương cốt luôn tuân theo lãnh đạo, hướng về quân đội.

"Phức tạp quá rồi, để lũ trẻ của chúng ta rút đi."

Triệu Khác xoa tay vợ mình: "Muộn rồi, Niệm Huy, Niệm Doanh đã lọt vào mắt của nhiều bên. Bây giờ chúng ta có thể tranh thủ định vị của quân đồng tử. Trước khi quay về, anh đã gọi điện cho ông cụ Cố, ngày mai em đưa bọn trẻ tới chỗ ông ấy ở vài hôm. Đợi mọi chuyện ổn định, anh tới đón mọi người về."

"Ngày mai là tết Nguyên Tiêu, với thân phận của ông cụ thì có người ra kẻ vào, không phải chúng ta qua đó lại càng thêm rối à?" "Ông ấy thích yên tĩnh, sáng sớm đã từ chối bà con dòng họ trong gia tộc quấy rầy tận cửa. Mọi người qua đó chỉ cần không gây ồn ào thì không có việc gì." Tô Mai khẽ thở dài rồi gật đầu: "Vậy ngày mai anh ở nhà với ba mẹ à?”"
Bình Luận (0)
Comment