Chương 480: Lão Cố (8)
Chương 480: Lão Cố (8)Chương 480: Lão Cố (8)
"Có anh cả và chị dâu, em đừng lo. Được rồi, nấu cơm thôi, chút nữa chắc mọi người cũng tới rồi." Triệu Khác nói, xách giỏ tre lên, cầm dao đi ra cửa. Anh vặn vòi nước bên ngoài, làm cá bên cạnh ao.
Tô Mai mở bình, lấy một ít dưa chua ra rửa, thái sợi. Cô nhận cá anh đã mổ xong, thái thành từng lát mỏng, cắt bỏ đầu, xương cá chặt thành từng khúc.
Triệu Khác bóc hành lá, đứng bên cạnh làm phụ bếp cho cô.
"Mẹ, mẹ." Tiểu Hắc Đản xông vào như gió, kéo chiếc khăn quàng đỏ, xoay một vòng trong bếp, giơ chân phải lên. Một tay giơ cao trên đỉnh đầu giống võ sinh trên sân khấu, gương mặt rạng rỡ nhìn hai người: "Mẹ nhìn xem, con có đẹp trai không?"
Tô Mai buông dao xuống, quan sát kỹ gương mặt của cậu bé một chút: "Con tự vẽ đấy à?"
Tiểu Hắc Đản nhếch miệng cười, gật đầu: "Tiểu Du Nhi nói con quá đen, chơi trò gia đình cũng không sinh được tên nhóc trắng như em ấy. Nên con lấy phấn của mẹ đánh lên rồi tô son môi, kẻ lông mày. Mẹ thấy sao? Có phải con trai của mẹ đẹp trai nhất không?"
Tô Mai không nói gì cả, lấy xà phòng rửa tay.
Tiểu Hắc Đản ngây ra, nhìn sang Triệu Khác.
Anh cố gắng che mặt, gật đầu và khen một câu: "Không tệ!"
"Ha ha ha... con đã nói mình đẹp trai nhất mà, ta-đa..." Tiểu Hắc Đản tự cho là mình đẹp trai, ném chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, nhấc chân đi vài bước như những võ sinh kia, chạy vọt ra ngoài: "Tiểu Du Nhi, anh tới đây!"
"Đứng lại!" Tô Mai còn chưa kịp lau tay, trực tiếp túm lấy cổ áo phía sau của cậu bé.
Tiểu Hắc Đản bị tay ướt lành lạnh của cô chạm vào thì rùng mình một cái, quay đầu nói: "Mẹ, mẹ sao vậy?"
Tô Mai vươn tay bế cậu bé ra ngoài và nói: "Triệu Khác, anh làm cá trước đi. Em đưa thẳng bé lên lầu tẩy trang."
"Mẹ, mọi người còn chưa nhìn mà."
"Xấu như vậy, con muốn cho ai nhìn đây?"
"Xấu!" Tiểu Hắc Đản ngạc nhiên: "Mẹ, mẹ không nói sai chứ. Lúc nãy con soi cái gương trên tủ lớn, nhìn con trong đó đẹp trai mà. Là kiểu đẹp trai khác với đám đông, có thể lập tức lên sân khấu hát vở hí khúc, sao mẹ có thể nói con xấu chứ?"
Tô Mai hít một hơi thật sâu, né tránh đám đông đưa cậu bé lên lầu rồi nói: "Con cũng đâu phải hát hí khúc, sao lại trang điểm cho mình như người ta hát hí khúc vậy?'
"Ngày mai tụi con muốn chơi trò gia đình, trang điểm thế này tốt biết bao, trang điểm chú rể mà."
Tô Mai không khỏi đỡ trán: "Được rồi, mẹ vẽ cho con để con hiểu thế nào là trang điểm chú rể đích thực."
Lên tới tâng hai, Tô Mai thả cậu bé xuống, mở cửa, cầm phích nước đi vào phòng tắm, đổ thêm một chậu nước ấm để cậu bé rửa mặt.
Cô cũng không biết cậu bé đã bôi lên mặt mình bao nhiêu lớp phấn cùng son và phấn kẻ mày, rửa ra một chậu nước đục ngầu. Tô Mai đành phải rửa thêm lần hai cho cậu bé.
Tô Mai lấy khăn lau mặt cho Tiểu Hắc Đản, ôm cậu bé ngồi trước bàn trang điểm, nâng cằm nhìn kỹ gương mặt cậu. Những đường nét trên khuôn mặt Tiểu Hắc Đản rất đẹp, mày rậm mắt to, sống mũi cao thắng và đôi môi hồng hào. Thật sự không thể trách Tiểu Hắc Đản tự luyến được, nếu không phải lúc bé phơi nắng bị đen đi, cậu bé nhất định sẽ là đứa bé đẹp nhất trong đám trẻ.
Lông mày Tiểu Hắc Đản vừa đen vừa dày không cần kẻ thêm, chỉ cần cạo râu một chút đã đẹp rồi.
Tô Mai cất dao cạo râu đi, dùng miếng bọt biển lau sạch râu trên mặt cậu, mở hộp phấn dặm một lớp mỏng, vuốt thẳng cổ áo, mở ngăn kéo lấy ra một bông hoa màu đỏ ghim lên ngực áo: "Được rồi."
Tiểu Hắc Đản vội vã soi gương.
"Mẹ." Tiểu Hắc Đản sờ sờ mặt, cau mày không vui: "Không thay đổi gì cả."
"Một anh chàng da đen đẹp trai tiêu sái, sao lại không đẹp?”
Tiểu Hắc Đản được mẹ khen đến vui mừng hớn hở, cười toe toét. Sau đó lại thu lại nụ cười, buồn bực nói: "Mọi người đều rất trắng, chỉ có con đen."
"Đen rất đặc biệt. Nhìn các chú trong quân đội có mấy người da trắng đâu? Mặc quân phục oai phong lẫm liệt, đi đường uy vũ như gió bão, đẹp trai muốn chết."
"Nói như vậy." Tiểu Hắc Đản ôm eo Tô Mai, ngửa mặt tươi cười: "Con là đứa con trai đẹp trai nhất của mẹ?”
"Đúng vậy!" Tô Mai ôm mặt cậu, hôn một cái: "Tiểu Hắc Đản của chúng ta luôn là cậu nhóc đẹp trai nhất trong lòng mẹ, đen đẹp, đen đẹp."
"Hi hi ... Mẹ, lát nữa đi xuống giúp con nói với Tiểu Du Nhi, ngày mai con muốn làm ba, không thèm diễn ngựa đen cho em ấy cưỡi đi rước dâu."
Tô Mai vuốt lưng cậu bé, cười nói: "Ngày mai mẹ dẫn con đến nhà ông cụ. Chắc các con không chơi được rồi."
"Ông cụ?"
"Ừ" Tô Mai bế cậu lên, ra khỏi cửa đi xuống lầu: "Là ông trẻ của chị Đan Tuyết của con đó. Người già thích yên tĩnh, chúng ta đến nhà người ta làm khách thì không nên để người ta chê cười, đúng không? Mẹ dẫn mấy đứa đi lái xe quân đội, không thể chơi trò chơi quá ồn ào."
Nhớ đến trải nghiệm không mấy vui vẻ ở nhà của Cố Đan Tuyết làn trước, Tiểu Hắc Đản cẩn thận hỏi: "Nhà ông ấy có trẻ con không?”
"Không."
"Ồ" Tiểu Hắc Đản thở phào nhẹ nhõm, nhận ra cậu vẫn còn trong lòng mẹ, cậu ngượng ngùng vùng vẫy: 'Mẹ để con xuống, con tự đi."
Còn mấy bậc nữa là đến nơi, Tô Mai bèn võ vỗ lưng cậu: "Đừng nhúc nhích! Lâu rồi mẹ chưa bế con, không muốn mẹ bế à?"
"Muốn!" Tiểu Hắc Đản vội vàng ôm cổ Tô Mai, tựa vào vai cô không nhúc nhích.
Khoảnh khắc đó, Tô Mai có chút đau lòng, xuống lầu cũng không đành lòng thả cậu xuống, liền ôm cậu đi vào phòng bếp: "Cá nấu xong chưa sao?"
Triệu Khác nói 'ừ, câm muỗng múc cá và canh vào trong tô: "Tiếp theo làm món gì?"
"Có mấy người đến?"
"Hai nhà, năm người." Triệu Khác nói: "Bác Trương, bác gái Trương và cháu trai Trương Hưng Sinh nhà họ. Còn một nhà nữa em cũng biết, Bí thư Lý của Hán Thành và cháu trai Lý Tuấn Tài của ông ấy."
"Vậy thì không đủ cháo rồi." Tô Mai nghĩ một lúc :"Mở hai chai trái cây, nấu súp ngọt, sau đó lại chiên một quả trứng với miếng thịt xông khói".
Triệu Khác 'ừ một tiếng, đậy vung nồi lại, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu. Rồi liếc nhìn Tiểu Hắc Đản đang im lặng nằm trên vai Tô Mai, nói: "Niệm Huy làm sao thế? Mẹ rửa mặt cho con, không vui à?"
Tiểu Hắc Đản xấu hổ cắn môi dưới, giãy giụa nhảy xuống đất, chạy nhanh ra ngoài.
Triệu Khác sửng sốt: "Em nói thằng bé à?"
"Đâu có. Lâu rồi chưa ôm nó, thằng nhỏ muốn nằm trong lòng em lâu một chút. Bị anh nói, xấu hổ." Tô Mai rửa tay sạch sẽ, cầm lấy thịt khô trong tay anh, dùng dao thái mỏng, xào cùng hành tây. Tiếp theo, chiên thêm một trái trứng mở hai hộp đồ hộp, đổ thêm nước sôi vào đun một nồi súp ngọt.
Cô vừa làm cơm xong thì khách khứa cũng tới.
Nhà họ Trương là được Triệu Nho Sinh và Tân Thục Mai mời đến làm khách. Bí thư Lý dẫn theo cháu trai xách túi lớn túi nhỏ vào để cảm ơn Triệu Khác và Tô Mai.
Hai nhà không ngờ sẽ gặp được Dương Đồng Quang - người thành lập quân đồng tử ở nhà họ Triệu.
Chào hỏi xong, nhóm đàn ông bắt đầu uống rượu trong phòng khách.
Chị Lý rửa tay, giúp đỡ dọn đồ ăn lên, Tô Mai vội vàng sắp đồ ăn đem đến phòng khách.
Triệu Khác đứng dậy, bắc chậu than lên. Tiểu Du Nhi theo Cố Đan Tuyết ra khỏi phòng trẻ em, nhìn thấy lửa liền bám vào tường không dám nhúc nhích: "Mẹ, mẹ, mau tới, con sợi”
Cố Đan Tuyết vội vàng chạy đến trước mặt cậu, liên tục an ủi.
Nghe thấy giọng cậu, Tô Mai đưa rổ cho Dụ Lan, vội vàng chạy tới: "Sao vậy?"
Triệu Trác ngồi xuống chặn lại chậu than, cất cao giọng an ủi: "Không sao, không sao rồi, Tiểu Du Nhi, cháu nhìn thử đi, đâu có gì đâu?"
Tiểu Du Nhi lao vào lòng Tô Mai, không dám nhìn về phía đó nữa.