Chương 481: Lão Cố (9)
Chương 481: Lão Cố (9)Chương 481: Lão Cố (9)
"Đừng sợ, mẹ đến rồi.' Tô Mai vỗ vào lưng cậu, ôm cậu đến phòng ăn: "Ba con làm cá dưa chua đi vào lối đi của phòng ăn: "Ba làm cá với bắp cải muối chua, Tiểu Du Nhi ăn hai miếng cá nhé?"
Tiểu Du Nhi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn xung quanh, không thấy lửa mới gật đầu: "Con muốn mẹ bón."
"Được." Đến phòng ăn, Tô Mai ôm cậu chào hỏi với bà Trương, lấy chén xúc cho cậu bé mấy miếng cá, gắp xương cá ra rồi đút cho cậu bé ăn.
Triệu Sâm, Triệu Chương, Lý Tuấn Tài và Trương Hưng Sinh trạc tuổi nhau. Nói chuyện mấy câu đã trở nên thân thiết, ăn cơm xong bốn người bọn họ lập tức bỏ bát xuống, lái xe quân đội chạy ra ngoài. Triệu Quân không ngồi yên cũng lái xe của mình đuổi theo.
Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản và Cố Đan Tuyết lo cho Tiểu Du Nhị, ăn cơm xong bọn họ ôm cậu bé đến phòng trẻ em.
Tô Mai không thân với bà Trương nên đứng dậy giúp chị Lý dọn dẹp bát đĩa.
Trên bàn nhậu, mấy lần Dương Đồng Quang đề nghị muốn bọn trẻ nhập ngũ đều bị chén rượu của Triệu Khác chặn lại.
Triệu Trác ngạc nhiên liếc nhìn em trai mình. Bí thư Lý trâm ngâm rồi cũng nâng ly rượu lên.
Dương Đồng Quang say đến mức đi đường như dẫm lên mây, Triệu Trác gọi Tiểu Mã lái xe đưa ông ấy về nhà.
Triệu Khác vì muốn chốc say ông ấy cũng đã uống không ít. Dáng vẻ say rượu gọi Tô Mai của anh còn tỉnh táo hơn bình thường, nếu không thì sao lại thù dai đến vậy, còn biết sau thu tính sổ.
"Tiểu Mai." Triệu Khác đỏ mắt, nắm tay cô thăm dò: "Anh bảo em chơi trò lưu manh một lần nữa, được không?"
"Triệu Khác, anh đủ rồi đó! Lần đó là bất đắc dĩ. Hơn nữa mùa đông quần áo dày như vậy, không chạm tới da thịt..."
Cảnh tượng Tiểu Mai treo trên người người đàn ông xẹt qua tâm trí Triệu Khác, mắt anh lại đỏ lên, cắn môi cô nói: "Em còn sờ mặt người ta, em còn chưa sờ mặt anh trước mặt người khác... Không được, em phải giở trò lưu manh với anh."
Tô Mai: "....
Ha! Phấn khích đúng không?
Tô Mai tức giận xoay người đè anh dưới thân, dùng hai tay siết chặt cổ tay anh rồi hôn lên lông mày, mắt và môi của anh. Nếu không phải là sợ hôm sau để lại dấu, cô chỉ muốn cắn một phát, để lại mấy dấu răng trên mặt anh, cô muốn xem thử ngày mai làm sao anh nhìn mặt người khác: 'Đủ chưa?”
"Tiểu Mai, anh khó chịu!"
Tất cả sự tức giận của Tô Mai đều tan biến, cô lo lắng: "Dạ dày không khỏe hay vết thương trên lưng bị nứt rồi?"
Triệu Khác nhân cơ hội tránh khỏi tay cô, ôm lấy eo cô đè xuống, thoải mái hừ một tiếng.
Tô Mai tức giận nghiến răng: "Lưu manhi"
Ngày hôm sau, Triệu Khác sảng khoái nhấc chăn rời giường, liếc nhìn vết cào trên người, cúi đầu hôn vợ, một tay lần mò vào chăn tìm kiếm tay cô, sờ móng tay ngắn ngủn của cô. Có thể thấy, ngày hôm qua cô dùng sức nhiều thế nào.
Nghĩ đến đó, anh cúi đầu cười khẽ.
Tô Mai đẩy anh ra.
"Tiểu Mai, anh không muốn chạy bộ nữa".
Tô Mai giơ tay vuốt trán anh, giọng khàn khàn nói: 'Khó chịu à?" "Không phải" Triệu Khác nắm tay cô hôn lên, cười nói: 'Muốn em giở trò lưu manh với anh lần nữa'.
"Ba ơi" Tiểu Du chui từ một cái chăn khác ra: "Mau, mau bế con, con muốn đi xả nước!"
Triệu Khác thở dài, cầm áo khoác mặc lên người, ôm cậu bé vào phòng vệ sinh.
Triệu Mai cuộn chăn lại, ngủ mất.
Từ phòng vệ sinh đi ra, Tiểu Du đã hoàn toàn tỉnh táo: "Ba ơi, lưu manh là gì?"
Triêu Khác lấy quần áo lên mặc từng lớp cho cậu bé, ậm ờ nói: "Đồ khốn".
", thì ra đồ khốn gọi là lưu manh ạ?"
"Ừm, nói khẽ thôi, mẹ còn đang ngủ đớ..
Tiểu Du vội vàng che miệng lại, quay đầu liếc nhìn đầu giường: "Con không quấy rầy mẹ".
"Tiểu Du ngoan quá” Triệu Khác đeo tất và giày cho cậu bé, rồi thả cậu bé xuống đất, cởi áo khoác, mặc quần áo mùa thu lên người.
"Ba ơi" Tiểu Du ngó vết bầm tím và trầy xước đằng sau lưng anh, sợ hãi hô lên: "Ba bị thương rồi! Con thổi thổi giúp bai"
Nói xong thì dẩu môi thổi lên một vết xước trên đùi anh.
Triệu Khác ngẩn người, cúi đầu nói: "Vô tình bị va phải, không sao đâu, hai ngày là khỏi ngay".
"Không cần bôi thuốc ư?"
"Không cần.
"Không cần thổi thổi ư?"
Triệu Khác bị con trai hỏi từng câu một đau cả đầu: "Suyt! Ba không sao, im lặng nào, đừng làm phiên mẹ.". Tô Mai nằm trong chăn không nhịn được mỉm cười.
Hai tay Tiểu Du che miệng, nhỏ tiếng nói với ba cậu bé: "Con ngoan lắm'.
Triệu Khác xoa đầu con trai, nhanh chóng mặc quần áo.
Hai ba con rửa mặt đánh răng rồi xuống tầng, Triệu Sâm dẫn theo em dâu đã chạy tới cửa rồi.
Triệu Khác thả Tiểu Hắc Đản xuống, hai ba con chậm rãi khởi động chân tay xong, bắt đầu chạy, Triệu Khác chỉ giậm chân tại chỗ để bắt nhịp với Tiểu Du.
Tư lệnh Quý đi từ trong nhà ra, đuổi theo Triệu Khác nói: "Súng ống của bên phía viện nghiên cứu sản xuất xong rồi, mười giờ sáng nay, thử súng ở trường bắn bộ quân sự số 1, đừng quên tới đấy."