[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 482 - Chương 482: Lão Cố (10)

Chương 482: Lão Cố (10) Chương 482: Lão Cố (10)Chương 482: Lão Cố (10)

Triệu Khác gật đầu: "Mấy ngày nữa, trong nhà nhận con gái, tôi sẽ gửi thiệp mời cho ông."

Tư Lệnh Quý: "Đứa nhỏ nhà họ Cố kia?"

"Ừm."

"Cậu nhận hay là anh cậu?" Triệu Khác chỉ vào mình.

Tư lệnh Quý khế cau mày, không đồng ý nói: "Năng lực ở phương diện đó của cậu đâu rồi, có thể tiến xa hơn mà chẳng cần dựa vào bất cứ ai, lúc này thật sự không cần phải cậy nhờ nhà họ Cố."

Phải biết nhà họ Cố lúc này, chính là một ngôi nhà liêu xiêu sắp đổ.

Chẳng những nó không giúp ích gì được cho Triệu Khác, mà ngược lại còn liên lụy đến anh. Bởi vì từ nay về sau, mỗi khi người ta nhắc tới Triệu Khác, điêu nghĩ đến đầu tiên sẽ là quan hệ giữa anh và nhà họ Cố, thành tựu và sự thăng tiến của anh sau này đều sẽ bị người khác nghi ngờ.

Biết Tư lệnh Quý có ý tốt, Triệu Khác cười nói: "Tôi và Cố Sâm vốn chỉ hứa miệng với nhau, hôm qua ở bệnh viện, lão Cố lại tự mình hỏi vợ tôi lân nữa. Đứa bé Đan Tuyết này ông cũng gặp rồi, nhân phẩm tính cách đều tốt, người lớn trẻ nhỏ trong nhà ai nấy cũng đều thích nó."

Đích thân Cố Tuyên đứng ra xử lý rắc rối, Tư lệnh Quý cũng nghe nói rồi, chỉ không biết rằng, ông ấy tự mình hỏi chuyện này, vì yêu thương bảo vệ con cháu, hay là thấy được Triệu Khắc có triển vọng?

Cảm thấy anh đáng để đầu tư?

Buổi chiều, mang theo sự hoài nghi này, ông ấy gặp lại Triệu Khác, càng khách khí hơn.

Bộ trưởng Lữ chống nạnh đứng một bên, nhìn thấy hết mọi việc, sau khi buổi thử súng kết thúc, Triệu Khác làm tài xế đưa ông ấy về bệnh viện, ông ấy không nhịn được hỏi: "Sao đột nhiên Tư lệnh Qúy lại khách khí với cậu thế?"

"Bản vẽ, mô hình của súng đều do tôi cung cấp..."

"Được rồi đấy." Bộ trưởng Lữ trực tiếp cắt lời anh: "Tôi còn không hiểu người đó sao, trước nay làm việc cẩn thận. Nếu không phải biết có thể chế tạo 90% súng, ông ấy sẽ tiếp quản chắc? Cũng chẳng phải hôm nay cậu mới đưa bản vẽ và mô hình cho ông ấy, sao trước kia không thấy ông ấy khách khí với cậu?"

"Haha..." Triệu Khác cười nói: 'Đúng là không giấu nổi ông."

Bộ trưởng Lữ liếc anh cười: "Nói đi, chuyện gì thế?"

Triệu Khác kể việc Cố Sâm tự mình hỏi chuyện nhận con nuôi ra: "Tiểu Mai cũng cảm thấy, chúng tôi tổ chức chuyện vui, họ lại ở ngay bên cạnh, không mời thì hơi quá đáng”.

Bộ trưởng Lữ: "Là vì lý do này à, đã định ngày chưa?”

"Còn chưa định. Quyết định xong, tôi sẽ đến đón ông." Bộ trưởng Lữ 'ừm một tiếng.

Triệu Khác liếc ông ấy qua gương chiếu hậu: "Đây là phản ứng của ông sao?"

Bộ trưởng Lữ lại bị anh chọc cười, ông ấy không nhịn được dựng thẳng người lên ở ghế sau: "Cậu hy vọng tôi phản ứng ra sao?"

"Tư lệnh Qúy nghe nói tôi muốn nhận con gái Cố Sâm làm con nuôi, phản ứng đầu tiên chính là nhà họ Cố không giúp gì được cho tôi. Chờ khi nghe chuyện Cố Sâm tự mình mở miệng hỏi, như trên người tôi dán nhãn nhà họ Cố rồi vậy".

"Vừa nãy chẳng phải tôi đã nói rồi sao, con người ông ấy cẩn thận dè dặt quen rồi. Nhà họ Cố... cậu yên tâm đi" Bộ trưởng Lữ nói: "Chỉ cần vị bên trên không sao, Cố Sâm vẫn sống, nó cũng không sập được".

"Nghe ông nói vậy." Triệu Khác cười khổ: "Tôi vẫn dán nhãn nhà họ Cố thật". "Chuyện này ấy mà, phải xem cậu nghĩ thế nào, nếu cậu giải ngũ chuyển sang làm chính trị, mượn lực của nhà họ Cố, thật sự sẽ phất lên nhanh chóng. Nếu cậu chỉ nghĩ lăn lộn ở đội trinh sát hoặc phía đội đặc chiến, nhà họ Cố họ vẫn chưa có bản lĩnh lớn như thế để can thiệp vào đâu".

Triệu Khác nghĩ tới tương lai, không ừ hử gì nữa, anh muốn cứu người, bắt buộc phải làm phiền người ta.

"Ông cụ Cố thích gì? Ông có biết không?"

Bộ trưởng Lữ vốn đã dựa vào ghế, nghe xong liên ngồi bật dậy: "Mẹ nó, cậu định làm gì, muốn làm chính trị thật à?"

Lần này đổi thành Triệu Khác buồn cười: "Tôi làm chuyện tốt, làm chính trị gì chứ? Cái này chẳng phải sợ Dương Đồng Quang lại tới nhà đòi người sao? Tôi chuẩn bị đưa lũ trẻ và Tiểu Mai đến nhà ông cụ Cố."

Bộ trưởng Lữ giơ ngón cái với anh: "Cậu đúng là biết leo thang, hôm qua mới gặp mặt người ta, hôm nay đã kéo cả nhà tới cửa rồi."

"Đều là người nhà cả, khách sáo làm gì?"

"Ha ha... Câu này của cậu rất hợp ý ông cụ Cố, ông ấy là một người nhanh nhẹn, cũng chẳng cần phải mang thứ gì quý giá tới. Người ta không quan tâm mấy thứ ấy, chẳng phải các cậu có mang về một ít đặc sản phương Nam à? Cầm tới đi, đảm bảo ông ấy sẽ thích".

Ông cụ đúng là thích thật, đặc biệt là rượu thanh mai. Ông ấy còn đổ ngay một ít vào cái bình đất nung đang đặt trên bếp than, để hâm nóng lên.

"Không có gì, mau đưa ông xem nào."

Tiểu Hắc Đản buông cái hũ cậu bé đang ôm xuống: "Đậu đen hấp cá là ngon nhất."
Bình Luận (0)
Comment