Chương 493: Hợp nhất (1)
Chương 493: Hợp nhất (1)Chương 493: Hợp nhất (1)
Buổi chiều, Tô Mai vừa theo Dụ Lan ra khỏi cửa, Dương Đồng Quang dẫn theo hai vị tướng và một chồng bài thi đến đây, nói cái gì mà lớp văn hóa phải chia lớp, bảo mấy đứa nhỏ làm bài thi, kiểm tra sát hạch trước.
Tiểu Hắc Đản liếc nhìn bài tập trên chồng giấy: "Những người khác đã kiểm tra rồi ạ?"
"Kiểm tra rồi, chỉ còn lại ba anh em thôi." Nói ra thì ông ấy phải cám ơn Triệu Khác, nếu không phải anh kiên trì đồng thời xin trước mặt ông cụ Cố, để ông ấy dẫn dắt gặp mặt người kia, cho dù quân đồng tử xây dựng thành công, cũng không phải là đội ngũ kế thừa tinh thần đội đặc chiến mà bọn họ mong đợi.
"Đợi đã." Tô Mai đặt hộp cơm xuống, lấy giấy thông báo tuyển chọn đặc cách kia ra nói: 'Chúng tôi muốn thêm một đứa nhỏ."
Dương Đồng Quang nhận giấy thông báo kia nhìn thoáng qua, không viết tên, giấy thông báo này chỉ có năm tờ, Triệu Khác một tờ, bốn tờ kia chia cho bốn vị tư lệnh: "Mọi người muốn thêm ai?"
Tô Mai: "Quý Tinh Vũ của nhà tư lệnh Quý."
Dụ Lan thấy Dương Đồng Quang hình như không có ấn tượng với đứa nhỏ này, vội vàng ở bên cạnh bổ sung: "Ba thằng bé tên Quý Khang Minh, thằng bé xếp thứ năm trong số con cháu."
"Thằng bé đâu." Dương Đồng Quang nói: "Gọi qua đây cùng nhau tham gia kiểm tra.
"Ở bệnh viện." Dụ Lan cười nói: "Phiền mọi người chờ một chút, tôi sẽ bảo người đưa thẳng bé qua đây."
"Tiểu Mai, em ở nhà, chị qua kia bảo anh cả em hoặc Tiểu Khác thay ca về."
"Vâng." Chị Lý rót trà cho mọi người, Tô Mai bèn bưng đĩa trái cây lên cho họ, nho nhỏ đo đỏ, ông cụ Cố gọi nó là quả hồng, nói nó được trồng rất nhiều trên núi thuốc phía Nam nhà họ Cố, sau này nếu ăn không hết, thì quyên tặng...
Loại sơn tra này chua chua ngọt ngọt, Tiểu Du Nhi và Tiểu Hắc Đản thích nhất loại này. Trái cây vừa được đưa lên, Tiểu Du Nhi lập tức bò tới bên cạnh bàn trà nhìn, chỉ chờ Dương Đồng Quang và hai vị tướng lĩnh khác ăn thử trước rồi bản thân mới lấy ăn.
Dương Đồng Quang và hai vị tướng lĩnh khác lại vừa thong thả uống trà vừa nhìn đám Tiểu Hắc Đản làm bài thi, chẳng có vẻ gì là muốn ăn. Tiểu Du Nhi sốt ruột tới mức vuốt mặt, hai mắt đảo vòng quanh. Cậu bé đưa tay túm lấy mép chiếc đĩa rồi kéo tới trước mặt mình, sau đó chọn ba quả xấu nhất, nhỏ nhất và chạy lon ton tới bên cạnh kéo ống quần của Dương Đồng quang nói: "Ăn quả quả."
"Bác cảm ơn." Dương Đồng Quang đưa tay ra lấy một quả.
Tiểu Du Nhi lại dùng phương pháp này đưa hai quả còn lại cho hai người khác. Sau đó, cậu bé vui vẻ chép chép miệng, ôm đĩa đựng trái cây ra ngoài, tránh mẹ rồi đi vê phía bậc thang ở trước cửa và ngồi xuống ăn một cách ngon lành.
Tô Mai buồn cười nhìn cậu bé, sau đó lại rửa hai đĩa trái cây, một đĩa đặt trên bàn trà, đĩa còn lại bưng lên lầu. Trên ban công nhỏ, Triệu Sâm, Triệu Quân và Cố Đan Tuyết đang chơi xếp gõ, Triệu Chương thì ngồi xổm bên cạnh ngẩn người.
"Tới đây ăn sơn tra đi." Tô Mai đặt đĩa trái cây ở trên bàn mây ở bên cạnh, nhìn xem mấy đứa trẻ xếp cái gì. Đó là một tòa thành, chỉ còn vài bước nữa là sẽ làm xong.
"Xếp đẹp lắm."
"Thím."
"Dì Tô."
Tô Mai gật đầu với ba đứa trẻ, sau đó đi tới trước mặt Triệu Chương và xoa xoa đầu cậu bé: "Rửa tay ăn trái cây đi, đừng nghĩ nhiều quá. Có cái gì không biết thì cứ hỏi ông nội hoặc bác cả của cháu."
"Thím..." Mặt Triệu Chương đỏ lên, nói với giọng khàn khàn: "Sao ba cháu lại đẩy chú? Ông ấy là anh trai, chẳng phải khi đụng tới giặc ngoại xâm thì nên bảo vệ chú sao? Tại sao ba cháu lại làm như vậy? Tại sao ông ấy lại làm như vậy? Hu hưu... Thím, cháu nên làm gì bây giờ?”
Cố Đan Tuyết không xếp gỗ nữa, kéo Triệu Quân và nhỏ giọng nói: "Đi, đi rửa tay thôi."
Triệu Quân phản ứng hơi chậm, vừa đi cùng cô bé vào phòng vừa quay đầu lại nhìn và nói: "Haiz, anh Tiểu Chương đáng thương thật!"
Khóe miệng của Cố Đan Tuyết giật giật: 'Chú Khác không đáng thương à?"
Mới năm tuổi đã bị anh trai ruột đẩy tới xuống dưới lưỡi lê của giặc ngoại xâm. Cảm giác bị phản bội này khiến cô bé nhớ tới cảm giác tuyệt vọng khi bản thân cũng bị người thân thiết đẩy vào hầm băng vào ba năm trước.
Triệu Sâm xếp xong miếng gỗ cuối cùng, nhìn Cố Đan Tuyết và em gái mình đang đi ở phía xa, sai đó lại nhìn em họ và thím mình, một người ngồi xổm còn một người đứng. Sau khi suy nghĩ một chút, cậu bé len lén ôm tòa thành trở vê phòng.
Tô Mai im lặng chờ Triệu Chương phát tiết xong, cô lấy một chiếc khăn ra đưa cho cậu bé.
"Cháu lau mặt đi. Chuyện ba cháu đẩy chú, năm đó chú cháu không nói, nhiều năm qua cũng không hề nói..." Tô Mai vừa nói vừa quan sát sắc mặt của cậu bé, thấy Triệu Chương không lộ ra vẻ oán hận Vì sao hiện tại lại nói thì thở phào nhẹ nhõm.