Chương 492: Đăng báo (3)
Chương 492: Đăng báo (3)Chương 492: Đăng báo (3)
Tay Tần Thục Mai hơi run, nhặt mảnh vỡ điện thoại dưới chân lên: "Ai đập vỡ?"
Triệu Trác yếu ớt giơ tay.
Tần Thục Mai nhìn chằm chằm anh ấy: "Tại sao?"
Triệu Trác làm sao dám trả lời, một lưu manh thôi đã khiến bà cụ tức đến mức hai tay run rẩy, nếu biết thêm chuyện thằng hai khi còn nhỏ muốn lấy mạng của Tiểu Khác, chẳng phải là tức đến hỏng người sao.
Bà cụ đưa Tiểu Du Nhi vào lòng Tô Mai: "Tiểu Mai, con dẫn mấy đứa nhỏ lên lầu chơi trước đi."
Tô Mai gật đầu, vẫy tay với nhóm Triệu Cẩn, đưa mọi người lên lầu.
"Nói đi." Tân Thục Mai thản nhiên lên tiếng.
Triệu Trác nhìn vẻ mặt của mẹ mình, biết là không tránh được, trước giờ bà cụ càng giận, lại càng bình tĩnh, giống hệt tính tình thằng ba.
Kể lại những chuyện đã xảy ra một lượt.
Bà cụ lập tức không chịu nổi, trước mắt tối đen, ngã thẳng xuống bàn trà trước mặt.
Triệu Trác sợ chuyện này, thấy thế vội vàng đỡ người, gọi Tiểu Mã mượn xe đến bệnh viện.
Trước mắt Dụ Lan không khỏi hiện lên cảnh tượng lần đầu gặp Triệu Dần, áo trắng quần đen, dịu dàng như ngọc, khóe môi thỉnh thoảng lại vương ý cười, khi đó ba còn khen trước mặt mọi người: Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song, còn nhỏ đã có vài phần phong thái của văn nhân, anh Triệu có phúc, được đứa con trai xuất sắc!
Ai mà ngờ trước lúc đó, trong lòng anh ta đã gieo trông đóa hồng có độc, tay dính đầy máu tươi của em trai mình.
Nếu không phải Tiểu Khác mệnh lớn... sao có thể chịu nổi.
Tần Thục Mai tức giận công tâm, cơn nghẹn kia dịu bớt bèn tỉnh lại, kéo tay áo Triệu Trác nói: "Đăng báo, mẹ muốn đăng báo, mẹ muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với Triệu Dần. Mẹ có lỗi với Tiểu Khác... thằng bé còn nhỏ như vậy, nhỏ như vậy đã bị anh ruột của mình đẩy ra dưới lưỡi dao của bọn giặc, tâm trạng sẽ như thế nào đây, vậy mà mẹ lại không phát hiện... không phát hiện, mẹ ngốc đến mức nào chứ."
"Mẹ, mẹ đừng kích động.' Triệu Trác không nhịn được khóc theo: "Trước giờ Tiểu Khác chưa từng trách ai..."
"Mẹ biết chứ, mẹ đau lòng... mẹ đau lòng." Tần Thục Mai níu áo trước ngực khóc không thành tiếng: "Thằng bé còn nhỏ đã biết không để mẹ lo lắng, giúp tên súc sinh kia che giấu, mẹ đã làm gì... mẹ không cho thằng bé chạy lung tung, nói thằng bé nghịch, không ngoan như tên súc sinh kia..."
Tần Thục Mai hận đến mức giơ tay cho mình một bạt tai.
"Mẹ." Triệu Trác ôm chặt tay mẹ, khóc nói: "Mẹ đừng như vậy, nếu Tiểu Khác biết sẽ đau lòng..."
Tần Thục Mai giơ tay, vùng vẫy nói: 'Mẹ không xứng làm mẹ, mẹ không có mặt mũi gặp Tiểu Khác..."
Triệu Nho Sinh che mặt, dời mắt.
Dụ Lan bên cạnh cũng chảy nước mắt, làm mẹ, giờ phút này, cô ấy rất hiểu Tân Thục Mai.
Tô Mai dẫn theo Triệu Khác đuổi đến, nhìn thoáng qua khe cửa, không vào trong.
Cô không chịu nổi tình cảnh này, cũng sợ ngày sau Tần Thục Mai nhớ lại sẽ xấu hổ.
Triệu Khác vào trong một lúc, Dụ Lan bước ra nói: "Tiểu Mai." Tô Mai dời tầm mắt khỏi nơi xa, rời khỏi cửa sổ trước mắt nói: "Mẹ không sao chứ?"
"Có Tiểu Khác mà, đừng lo. Đi thôi." Dụ Lan khoác tay cô nói: "Chúng ta về nhà hầm canh."
Tô Mai gật đầu: "Chị dâu, trong nhà vẫn còn một suất tuyển quân đồng tử..." Vốn dĩ muốn cho Quý Tiểu Ngũ.
Dụ Lan xua tay: "Anh cả em hỏi Tiểu Khác rồi, Triệu Sâm không được."
Tô Mai sửng sốt: "Mọi người tin anh ấy như vậy ạ?"
"Coi em nói kìa." Dụ Lan hung hăng chọt trán Tô Mai: "Tiểu Khác là ai, là em trai ruột của bọn chị."
Tô Mai xấu hổ nở nụ cười.
"Có phải em cảm thấy xảy ra chuyện của Triệu Dần, ai cũng không đáng tin phải không?
"Không phải." Tô Mai cười nói: "Em không bi quan đến thế. Em chỉ cảm thấy, kỳ vọng mà anh cả dành cho Triệu Sâm khá cao, quân đồng tử rất thích hợp để bồi dưỡng người thừa kế đời tiếp theo hoặc là nhân tài toàn diện."
"Người thừa kết!" Dụ Lan bị lời nói của Tô Mai chọc cười: "Nhà chúng ta có gì để thừa kế chứ?"
Tô Mai hơi bối rối: "Nhân tài tổng hợp nhiều mặt."
"Cũng hiểu biết không ít nhỉ, xem ra bình thường Tiểu Khác nói với em không ít chuyện bộ đội. Anh cả em nói rồi, nếu Triệu Sâm thật sự muốn vào quân đồng tử, vậy trong thời gian kế tiếp, phải cố gắng rèn luyện, cố gắng nâng cao bản thân, tranh thủ lần tuyển chọn tiếp theo, giống như mấy đứa em trai, dựa vào bản lĩnh của mình thi vào đó, nếu không, khó mà xây dựng uy tín trước mặt anh em của mình."
Tô Mai: "Mọi người xác định không cần thư tuyển đặc cách kia sao?" Dụ Lan cười nói: "Vừa rồi chị đã đưa thằng bé và Tiểu Chương đến trường đăng kí."
"Vậy chiều nay em sẽ đưa nó cho người khác nhé?"
"Đưa cho ai?"
"Quý Tiểu Ngũ."
"Đứa nhỏ đó không tệ, nếu không phải vì cứu Tiểu Quân, với năng lực của thằng bé đã có thể tự mình thi vào rồi." Trong lòng Dụ Lan rất rõ ràng, em dâu đang giúp cô ấy trả nợ ân tình.