Chương 491: Đăng báo (2)
Chương 491: Đăng báo (2)Chương 491: Đăng báo (2)
Tiểu Hắc Đản cau mày, cúi đầu nói: 'Lúc bác ấy còn nhỏ đã đẩy ba Triệu xuống lưỡi dao của đám giặc kia, xấu xa lắm, sau này em cách xa bác ấy ra, tốt nhất thấy bác ấy lần nào phun nước bọt lần đấy."
"Xấu xa có nghĩa là gì?" Tiểu Du Nhi tò mò hỏi.
Tiểu Hắc Đản: "Chính là kẻ xấu."
Tiểu Du Nhi nhớ lại hôm đó ba nói với cậu bé, lưu manh là kẻ xấu, bây giờ anh nhỏ lại nói xấu xa cũng là kẻ xấu, haiz, xưng hô kẻ xấu cũng nhiều ghê.
Ngơ ngác gật đầu, Tiểu Du Nhi lại hỏi: "Vậy kẹo bác ấy gửi tới, em có thể lấy không?”
Triệu Cẩn tức đến mức lại trừng mắt, Lâm Niệm Doanh kéo áo cậu bé, thấp giọng nói: "Anh giận Tiểu Du Nhi làm gì, thằng bé còn nhỏ, đã hiểu gì đâu?"
"Lúc bác hai đẩy ba cũng mới bảy tuổi, không nhỏ sao?"
Lâm Niệm Doanh nghẹn lời, sau đó xoa đầu Tiểu Du Nhỉ: "Bây giờ chúng ta trở mặt với bác ấy, có lẽ bác ấy sẽ không gửi kẹo cho em đâu."
Tiểu Du Nhi tiếc nuối mím môi.
Dụ Lan dẫn theo Triệu Sâm, Triệu Chương đã đăng kí, nộp học phí xong qua đây, từ xa đã nhìn thấy bốn anh em đang đứng trước cổng, buồn bực nói: "Tiểu Cẩn, Niệm Doanh, buổi trưa sao các cháu không vào nhà, đứng ở đây làm gì?"
Tiểu Du Nhi nhìn thoáng qua Triệu Chương ở sau lưng cô ấy: "Bác hai là lưu manh, mẹ không cho tụi cháu nghe."
"Lưu, lưu manh?" Dụ Lan kinh ngạc, đầu năm nay nếu trong nhà xuất hiện lưu manh, vậy danh tiếng sẽ bị hủy mất.
Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh cũng tò mò nhìn về phía Tiểu Du Nhi, bọn họ bỏ sót tin tức gì sao? Lẽ nào bác hai trừ việc đẩy ba/chú Triệu ra đỡ dao, còn giở trò lưu manh với nữ đồng chí?
"Ơ." Tiểu Hắc Đản cũng hỏi Tiểu Du Nhi: "Bác hai giở trò lưu manh với ai?"
Tiểu Du Nhi vừa định nói là 'ba, Dụ Lan nhìn thấy đối diện có vài người phụ nữ đi qua, vội vàng che miệng Tiểu Du Nhi lại, ôm cậu bé vào viện nói: "Có gì vào nhà rồi nói sau."
Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản nhìn nhau, xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện cũng theo vào.
Triệu Sâm lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của Triệu Chương: "Tiểu Du Nhi thuận miệng nói lung tung thôi, em đừng xem là thật."
Vành mắt Triệu Chương ngập nước: "Trước giờ Tiểu Du Nhi không nói dối."
Ở với nhau lâu như vậy, chưa từng nghe thấy Tiểu Du Nhi nói dối một lời.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Triệu Sâm cũng trắng bệch, cậu bé mười ba tuổi rồi, đương nhiên biết lưu manh có nghĩa gì, đó là những kẻ cặn bã chuyên ức hiếp phụ nữ, không ngờ bác hai lại là người như vậy!
Sắc mặt Dụ Lan khó coi ôm Tiểu Du Nhi vào phòng khách, nhìn thoáng qua ba chồng ở ghế sô pha. Trong lòng cô ấy tức giận, lại không thể phát hỏa với ông cụ được, đặt Tiểu Du Nhi xuống, hai tay che lỗ tai cậu bé lại, mắng Triệu Trác: "Triệu Trác anh có biết xấu hổ không vậy, trong nhà có lưu manh, anh bảo em sau này phải ra ngoài thế nào đây? Làm sao đến trường được? Làm sao dạy học sinh? Tiểu Khác làm sao dẫn dắt đội ngũ? Anh mặc đồng phục cảnh sát, còn có mặt mũi đi bắt người khác à...'
Triệu Trác, Triệu Nho Sinh, Tô Mai, bao gồm Tần Thục Mai vừa từ trên lầu đi xuống, toàn bộ đều bị cô ấy mắng cho choáng váng.
"Em nói linh tinh gì vậy?” Triệu Trác không vui nói: “Cái gì lưu manh, nhà chúng †a làm gì có lưu manh?” Tâm trạng Dụ Lan kích động, hai tay hoàn toàn không che kín được lỗ tai của Tiểu Du Nhi.
Tiểu Du Nhi nghe bác cả hỏi, giơ tay nói: "Bác hai, bác hai là lưu manh."
Bước chân Tần Thục Mai lảo đảo suýt nữa lăn xuống cầu thang, Tô Mai giật mình vội vàng chạy qua đó, ôm người lên: "Mẹ, mẹ đi xuống sao không nói một tiếng, té ngã thì biết làm sao?"
Triệu Trác chạy sát theo sau, đưa tay che chở.
Triệu Nho Sinh hoảng đến mức đứng bật dậy khỏi sô pha, lập tức trước mắt đen kịt, cơ thể lảo đảo.
Dụ Lan vội vàng buông Tiểu Du Nhi ra, vươn tay dìu ông ấy, trong lòng không khỏi có chút hối hận, cảm thấy chuyện này không nên nói trước mặt hai ông bà, hẳn phải tránh hai người họ bàn bạc cùng Triệu Trác, Tô Mai, xử lý riêng tư.
"Mẹ không sao." Tần Thục Mai an ủi vỗ cánh tay của Tô Mai, nhìn thoáng qua Triệu Nho Sinh, vẫy tay với Tiểu Du Nhi nói: "Tiểu Du Nhi đến chỗ bà nội."
Tiểu Du Nhi lạch bạch chạy đến trước mặt bà ấy, ngoan ngoãn gọi: "Bà nội."
"Ừm"" Tần Thục Mai nắm tay cậu bé, được Tô Mai dìu đến ngồi ở ghế sô pha đơn, ôm cậu bé hỏi: "Tiểu Du Nhi nghe ai nói bác hai là lưu manh?”
"Ba con." Ba nói lưu manh chính là kẻ xấu, mọi người đều nói bác hai là kẻ xấu, vậy chẳng phải là lưu manh rồi sao.
"Tiểu Khác!" Trong lòng Tần Thục Mai, Triệu Nho Sinh, Triệu Trác và Dụ Lan đồng thời cảm thấy nặng nề, con trai út/em trai đã nói còn có thể là giả sao.
Sau đó Tần Thục Mai khẽ híp mắt nhìn Triệu Nho Sinh và Triệu Trác: "Trước đó, mọi người có biết không?"
Hai người đồng loạt lắc đầu.