Chương 490: Đăng báo (1)
Chương 490: Đăng báo (1)Chương 490: Đăng báo (1)
"Con biết, con biết." Tiểu Du Nhi giơ tay nói: "Ông nội bảo 'nó, năm đó nó còn nhở, ba đột nhiên tức giận."
Chuyện gì với chuyện gì thế này, nửa câu Triệu Trác cũng không hiểu.
Tô Mai: "Anh hai gọi điện đến, hẳn là có liên quan đến anh ta."
Triệu Trác vừa nghe, trong lòng tức giận: "Lại là nó. Sau này nếu nó còn gọi điện đến nữa, cứ trực tiếp cúp máy, đừng ai nghe hết."
Triệu Trác vừa nói xong, vốn cho rằng ông cụ sẽ tức giận nhảy lên lý luận với anh ấy, kết quả, ông cụ vẫn sa sút ngồi đó, ngay cả nói cũng chẳng nói một lời.
Tô Mai nhìn thoáng qua ông ấy: "Hay là, anh gọi cho anh hai hỏi xem?"
Triệu Trác hít sâu một hơi, gật đầu, nhấc máy tìm nhân viên chuyển máy, muốn xin đường dây ban nãy.
Triệu Dần đang đầy một bụng lửa giận, nghe nhân viên nói trong nhà có người tìm anh ta, cũng không hỏi là ai, cầm điện thoại mắng: "Triệu Khác đủ rồi đấy, tôi cho chú biết nếu sớm biết chú hẹp hòi thù dai như vậy, năm đó mẹ nó tôi áy náy cái rắm, còn chạy về băng bó cho chú, sao không để chú chảy máu chết luôn đi..."
Lòng Triệu Trác run lên: "Triệu Dần, chú nói rõ cho tôi, cái gì băng bó? Cái gì chết luôn đi? Mẹ nó chú đã làm gì hả?"
Triệu Dần giật mình co người lại, không ngờ là anh cả, lại càng cảm thấy Triệu Khác tâm tư độc ác, đẩy hai vợ chồng họ đến cái ổ trên núi này còn chưa tính, còn bảo anh cả gọi điện cho anh ta, là muốn lật lại chuyện cũ năm xưa, náo loạn cho tất cả mọi người đều biết sao?
"Nói!" Triệu Trác thật sự tức giận, vừa rồi mấy lời kia là con người nói sao? Cái gì mà không nên băng bó cho chú, rồi lại không để chú chảy máu chết đi? Anh ta xem Tiểu Khác là gì, kẻ thù sinh tử sao: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Dần có chút vò mẻ chẳng sợ nứt: "Chẳng phải Triệu Khác đã nói cho anh biết rồi sao, anh còn hỏi tôi làm gì?"
"Tiểu Khác không nói gì cả, ngược lại chú vội vàng để mình lộ tẩy không ít đấy." Triệu Trác mỉa mai một tiếng, lại nói: "Triệu Dần tôi cho chú biết, đừng tưởng đến xưởng công binh thì tôi không quản được chú, chú dám che giấu tôi một câu, tôi sẽ để vợ chồng hai người ngay cả xưởng công binh cũng không ở được, cút về quê ba chúng ta trồng khoai lang."
Triệu Dần nghĩ đến dáng vẻ xúc tuyết và nhổ cỏ khô vất vả hai ngày nay, rất không có tiên đồ thỏa hiệp, kể lại sự việc đã xảy ra một lượt.
Bên kia vừa dứt lời, Triệu Trác bốp' một tiếng, đập nát điện thoại, xoay người liên tục cười lạnh với Triệu Nho Sinh đang ngồi trên ghế sô pha: "Hay! Hay lắm! Đây chính là súc sinh mà ba cưng chiều thành bảo bối trong lòng bàn tay đấy. Con cho ba biết, vê sau nếu nó dám trở vê căn nhà này nữa, con sẽ đánh gãy chân nó, nếu ba còn cho nó nửa xu tiền, đừng trách con không nhận ba."
"Sao ba biết chứ..." Mắt Triệu Nho Sinh đỏ bừng.
"Ba lừa quỷ à?" Triệu Trác không nhịn được cười lạnh: "Trước kia ba là người chuyển tin tình báo xuất sắc, ánh mắt, khả năng quan sát đều nhạy bén, một đứa nhỏ bảy tuổi, làm chuyện sai trái, sẽ không biết chột dạ à, chỉ cần hơi chú ý một chút, ba sẽ không phát hiện manh mối sao?"
"Sức khỏe mẹ con không tốt, Tiểu Khác nguy hiểm tính mạng, dáng vẻ thằng hai rõ ràng quá mức hoảng sợ, ba làm gì có thời gian nghĩ nhiều như thế..."
Triệu Nho Sinh nói như vậy, Triệu Trác không khỏi nhớ lại bản thân khi đó chơi ở nhà cậu, hận đến mức giơ tay cho mình một bạt tai.
Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du Nhi đều vô thức xoa mặt mình, khi nhìn lại bác cả đều mang theo vẻ khâm phục, giỏi quá! Đủ hung ác!
Tô Mai đè nén sự khiếp sợ phẫn nộ trong lòng, vẫy tay với mấy đứa nhỏ. Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh đều nghe hiểu, hai người nghiến răng, nhìn nhau, một người kéo Tiểu Hắc Đản, một người ôm Tiểu Du Nhi ra khỏi nhà.
Đến ngoài cổng, Lâm Niệm Doanh đặt Tiểu Du Nhi xuống, hỏi Triệu Cẩn: "Đi đâu?"
Triệu Cẩn buông Tiểu Hắc Đản ra, siết nắm đấm: "Anh muốn đánh Triệu Chương một trận."
"Không tốt lắm đâu?" Tiểu Hắc Đản không đồng ý nói: "Anh Tiểu Chương đâu có làm sai chuyện gì.'
"Tuy có câu nợ cha con trả, nhưng nếu chúng ta thật sự đánh anh Tiểu Chương, anh có tin không?" Lâm Niệm Doanh nói: 'Mặc kệ là ba anh, hay là thím em, nhất định sẽ cho chúng ta một trận đấy?"
Tiểu Du Nhi có chút khó hiểu: "Tại sao lại muốn đánh anh Tiểu Chương ạ? Hôm qua anh ấy còn cho em kẹo nữa."
Gặp phải một người mê ăn hàng như vậy, Triệu Cẩn cũng cạn lời: "Bởi vì ba của nó ức hiếp ba của chúng ta."
Ba của anh ấy? Tiểu Du Nhi chớp mắt: "Bác hai sao?"
Triệu Cẩn: "Ừm."
"Vừa rồi bác hai còn hứa với em trong điện thoại sẽ gửi kẹo cho em."
"Tiểu Du Nhi!" Triệu Cẩn lập tức giận dữ: "Sao kẹo của ai em cũng lấy vậy?"
Tiểu Du Nhi sợ hãi trốn sau lưng Tiểu Hắc Đản, sau đó nhô đầu ra nói: 'Không phải kẹo của ai em cũng lấy đâu, chẳng phải đó là bác hai sao?"