Chương 489: Chuyện cũ (2)
Chương 489: Chuyện cũ (2)Chương 489: Chuyện cũ (2)
"Triệu Khác, sao chú có thể như vậy, tôi có phải là anh hai của chú không, có ai đối xử với anh mình như chú sao?"
Triệu Khác vươn người đến bàn trà lấy trái táo, cắn một miếng, vừa chuẩn bị qua loa vài câu, khóe mắt liếc thấy có người bước vào từ cửa viện, vội vàng đổi ý, hàm hồ nói: "Mùa đông năm 36, chúng ta ở bên ngoài canh gác giúp bộ đội, gặp phải hai tên giặc, anh vì muốn tự bảo vệ mình mà đẩy tôi ra rồi trốn trong bụi cỏ lau, anh còn nhớ không?”
Đầu óc Triệu Dần ong lên một tiếng, lẩm bẩm nói: "Hôm, hôm đó tôi bị dọa sợ..."
Khi đó anh ta mới bao lớn chứ, bảy tuổi, gặp giặc cầm dao nhọn, sợ đến tè trong quần, Tiểu Khác, Tiểu Khác còn biết thổi còi trong tay mình, thông báo cho bộ đội...
"Triệu Khác, thì ra chú vẫn luôn nhớ chuyện đó?”
"Ừm" Triệu Khác rộp' một tiếng cắn trái táo, thản nhiên nói: "Trí nhớ tôi tốt."
Dưới sườn còn để lại vết sẹo dài, có thể không nhớ được sao?
"Cho nên, chú đang trả thù à? Triệu Khác!" Triệu Dần tức giận nói: "Tôi thật sự không ngờ, chú lại thù dai như thế, chuyện đã lâu vậy rồi, chú còn nhớ mãi trong lòng, bình thường chắc cũng không ít lần nghĩ đến việc báo thù tôi như thế nào nhỉ, lòng chú cũng đen tối quá đấy. Khi đó tôi mới bao nhiêu tuổi, có hiểu gì đâu? Nhìn thấy dao nhọn, sợ đến mất mật..."
'Cạch!' Triệu Khác cúp máy, trả thù sao? Chưa từng nghĩ đến, chỉ là Tiểu Mai kể về tình hình sau này, trong đầu bất ngờ lóe lên đoạn ký ức kia.
Khi đó anh đã thổi còi, đồng thời đưa anh hai đã bị dọa cho tè ra quần nấp vào bụi cỏ lau, hai tên giặc kia không tìm thấy bọn họ, đang muốn đi xuyên qua bụi cỏ lau trước mặt để rời khỏi, trong lúc không đề phòng, anh bị anh hai đẩy ra ngoài. Nỗi niềm tuyệt vọng khi mũi dao nhọn lóe sáng rơi xuống, rất lâu sau đó anh vẫn luôn chìm trong ác mộng.
Triệu Dần bảy tuổi đứng trước nguy hiểm, đẩy em trai năm tuổi của mình ra, anh không tin, sau này, anh ta sẽ không vì chuyện khác mà đẩy anh thêm lần nữa.
"Tiểu Khác." Triệu Nho Sinh vịn khung cửa, cơ thể rơi thẳng xuống: "Con, các con..."
Triệu Khác khẽ than một tiếng, đặt trái táo xuống nhanh chóng chạy đến bên cửa, ôm người lên, gọi về phía nhà bếp: "Tiểu Mai, Tiểu Mai."
Tô Mai nghe thấy anh gọi sốt ruột, giật mình, vội vàng đặt thịt dê trong tay xuống, vừa lau tay vào tạp dề trên người, vừa chạy ra: "Sao vậy, sao vậy?"
Triệu Khác đặt ông cụ lên ghế sô pha, cởi nút cổ áo của ông ấy ra, giúp ông ấy vuốt ngực: "Rót ly nước nóng."
"Tiểu Khác!" Triệu Nho Sinh nắm tay Triệu Khác, nhìn anh chằm chằm nói: "Anh hai con, anh hai con đẩy con?"
Triệu Khác thản nhiên nhìn ông ấy: "Vâng."
"Nó, nó... năm đó nó còn nhỏ..."
Ba anh đã nhận định anh muốn báo thù.
Triệu Khác đột nhiên mất hết hứng thú, đừng nói là giải thích, ngay cả nói cũng chẳng muốn nói thêm một câu.
"Tiểu Mã."
"Anh Tiểu Khác." Tiểu Mã từ bên ngoài chạy vào.
Triệu Khác cầm chìa khóa xe trên bàn, lại lấy tiên đưa cho anh ta: "Đưa ba tôi đến bệnh viện."
Tiểu Mã giật mình, nhìn Triệu Nho Sinh mặt mũi trắng bệch trên sô pha: "Chính ủy làm sao vậy?" "Tôi không sao." Triệu Nho Sinh xua tay với Tiểu Mã, chống sô pha ngồi dậy: “Cậu làm việc đi."
Tiểu Mã chần chừ một lúc, để chìa khóa xe và tiền xuống, vừa đi vừa ngoái đầu.
"Tiểu Khác." Triệu Nho Sinh vươn tay kéo Triệu Khác.
Triệu Khác lùi ra sau một bước, tránh khỏi tay ông ấy, lấy chìa khóa xe trên bàn trà lên, nói với Tô Mai chẳng hiểu sao cả đang bưng trà ra: "Anh đến bộ quân sự, em trông chừng ông ấy, có chuyện thì gọi... gọi cho anh cả, bảo anh ấy về một chuyến."
Tô Mai ngơ ngác gật đầu, mắt thấy anh cứ định mặc quân phục mỏng manh như vậy ra ngoài, vội vàng đặt ly trà xuống, lấy áo khoác trên ghế sô pha đuổi theo ra ngoài: "Triệu Khác!"
Triệu Khác dừng lại trước xe, quay đầu cười nói với cô: "Đừng lo, anh không sao."
Tô Mai mở áo khoác ra khoác lên người anh: "Tối có về ăn cơm không?"
Triệu Khác do dự một lúc: "Anh muốn ăn cháo."
"Được, em nấu cháo táo đỏ cho anh."
Triệu Khác khẽ gật đầu, mở cửa lên xe, sau đó lại mở cửa sổ dặn dò Tô Mai: "Trông chừng ông ấy nhé."
"Ừm"" Tô Mai nhìn anh lái xe đi xa, xoay người trở về nhà.
"Mẹ." Tiểu Hắc Đản chỉ vào Triệu Nho Sinh đang ngồi trên sô pha với vẻ mặt sa sút, trong chớp mắt như già đi mười tuổi: 'Ông nội sao vậy ạ."
"Vừa nghĩ đến tụi con còn nhỏ như thế đã phải làm lính, ông ấy không nỡ." Tô Mai bịa một câu, bước đến trước mặt Triệu Nho Sinh, cầm ly trà trên bàn đưa cho ông ấy nói: "Ba, ba uống chút nước đi, lên lâu ngủ một lúc nhé? Nấu cơm xong con sẽ gọi ba." Triệu Nho Sinh yên lặng xua tay.
Tô Mai thấy ông ấy như vậy, sợ xảy ra chuyện, đặt ly nước xuống gọi điện cho Triệu Trác.
Triệu Trác vừa hẹn với đồng nghiệp, tan làm sẽ đến tiệm cơm nhà nước dùng bữa, nhận điện thoại, không nói hai lời, lái xe đến đó: "Em dâu, em có biết đã xảy ra chuyện gì không?”