[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 488 - Chương 488: Chuyện Cũ (1)

Chương 488: Chuyện cũ (1) Chương 488: Chuyện cũ (1)Chương 488: Chuyện cũ (1)

Vừa nghĩ đến, mấy đứa lớn cũng chưa đến mười tuổi, nhỏ chỉ mới năm tuổi, đã gấp không chờ nổi muốn vươn đôi cánh non nớt bay ra ngoài, sau này, một năm cũng khó gặp được một lần. Vành mắt Tô Mai đỏ bừng, giọng nói cũng thay đổi: "Triệu Khác, em muốn báo danh thi làm huấn luyện viên của tụi nhỏ..."

Triệu Khác 'phụt' một tiếng, vui vẻ nói: "Tiểu Mai, câu trước của em chẳng phải là không hiếm lạ các con sao..."

"Mẹ." Triệu Cẩn chôn giấu nỗi niềm cảm động và luyến tiếc dưới đáy lòng, cười nói: "Mẹ cũng đâu làm lính, sao có thể làm huấn luyện viên của tụi con được? Huấn luyện viên Dương có nói, huấn luyện viên của tụi con ít nhất cũng phải là trung tá."

"Mẹ." Tiểu Hắc Đản nhảy xuống từ đầu gối của Triệu Khác, bóp một viên kẹo từ trong tay cô ném vào miệng: "Huấn luyện viên Dương còn nói, học lực huấn luyện viên của tụi con thấp nhất cũng phải tốt nghiệp cấp ba, còn có vài người là chuyên gia vũ khí, chuyên gia ngôn ngữ, giáo sư địa lý du học trở về nữa."

"Thím ơi, cháu ủng hộ thím. Như vậy đi." Lâm Niệm Doanh ranh mãnh nói: "Thím trở vê học bổ túc văn hóa với chú Triệu, ba đến năm năm sau học xong chương trình cấp ba, thi vào học viện quân sự Cáp Nhĩ Tân. Sau khi tốt nghiệp, cố gắng một năm lập được bảy tám công lao, bốn năm năm lên được trung tá, sau đó xin phép bên trên làm huấn luyện viên của tụi cháu, nội dung xin phép cháu đã nghĩ xong giúp thím rồi, vì bảo vệ con trai, tôi quyết tâm làm huấn luyện viên."

Tô Mai bị bọn họ anh một câu em một câu, chọc cho tức cũng không được cười cũng không xong.

"Sao thím lại không phát hiện." Tô Mai nhéo mặt Lâm Niệm Doanh, hung hăng nói: "Cháu là một cái bánh bao nhân mè đen nhỉ?"

"Cháu không đen." Lâm Niệm Doanh cười nói: "Trắng lắm mà."

Tiểu Hắc Đản: "Đừng lấy đen trắng ra để nói nha!" Mọi người bật cười.

"Anh nhỏ ăn kẹo của eml" Tiểu Du Nhi nhìn chằm chằm gò má phồng lên của Tiểu Hắc Đản, vươn tay nói: "Đền lại hai viên."

Tiểu Hắc Đản đập tay cậu bé ra: "Cái gì mà của em, vào trong tay mẹ thì là của mọi người."

Tiểu Du Nhi nhìn vê phía Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh với vẻ muốn xác nhận.

Hai người nhìn cậu bé mỉm cười, mỗi người tự vươn tay bóp một viên kẹo, ném vào miệng, sau đó bị chua đến híp mắt, kẹo quýt này thật sự rất chua.

Tô Mai nhìn hai viên còn lại trong tay, tự mình ăn một viên, viên còn lại nhét vào miệng Triệu Khác.

'Reng reng... ' Điện thoại vang lên.

"Để con nghe, con nghe." Tiểu Du Nhi lập tức quên mất chuyện kẹo thuộc vê ai, lạch bạch chạy qua, nhón chân nhấc điện thoại: "A lô, xin chào, con là Tiểu Du Nhi đáng yêu nhất."

Triệu Dần sửng sốt: "Tiểu Du Nhi, là bác hai đây, cháu... vết bỏng trên người cháu đã lành chưa?”

Vết bỏng! Tiểu Du Nhi vô thức xoa cổ: "Lành rồi ạ, bác hai, năm mới vui vẻ!"

Triệu Dần thở phào nhẹ nhõm: "Năm mới vui vẻ! Tiểu Du Nhi, bác hai tìm ông cháu có chút việc, ông có ở nhà không?”

Tiểu Du Nhi lắc đầu: "Đi làm kiếm tiền mua kẹo rồi ạ."

"Bà cháu đâu?"

"Chân không thoải mái, lên lầu ngủ rồi ạ. Bác hai, bác có tiền không?”

"Có, có chứ."

"Mua cho cháu bịch kẹo với ạ, cháu muốn vị socola." "Được." Suy nghĩ một lúc Triệu Dần lại hỏi: "Ba, mẹ cháu có ở nhà không?"

Tiểu Du Nhi quay đầu nhìn thoáng qua sô pha: "Có ạ, đợi một lát, cháu gọi giúp bác.'

Tô Mai chống cùi chỏ lên tay vịn ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn Triệu Khác nói: "Tính thời gian, vợ chồng anh hai lúc này chắc đã đến xưởng công binh rồi nhỉ?"

"Ừm"" Triệu Khác cắn nát kẹo trong miệng, nuốt xuống nói: "Trước tết anh đã hứa với sư đoàn trưởng Minh giúp đỡ làm việc, gửi cho anh ấy ít bột khoai tây, tương nấm hương hải sản, khoảng thời gian trước bận quá, quên nói với em, tranh thủ thời gian làm hai lọ gửi qua cho anh ấy đi."

Tô Mai gật đầu, đứng lên vào nhà bếp, nhìn xem có nguyên liệu gì.

Phải gửi cho sư đoàn trưởng Minh ở Cáp Nhĩ Tân, ba đứa nhỏ đi bộ đội cũng phải mang theo một ít, miễn cho tháng đầu tiên ăn không quen cơm quân đội, đói đến gầy đi.

"Mẹ, mẹ ơi." Tiểu Hắc Đản đuổi theo nói: "Con muốn ăn sườn dê nướng than, nể mặt con không còn ăn bao nhiêu bữa ở nhà nữa, buổi tối nướng cho con một dĩa nha."

Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh nhìn nhau, cũng đi theo.

"Mẹ, con muốn ăn sủi cảo."

"Thím, cháu muốn ăn thịt viên."

"Ba ơi." Tiểu Du Nhi giơ ống nghe trong tay: "Bác hai kiếm."

Triệu Khác cầm ly nước uống một hớp, làm nhạt bớt vị chua trong miệng, mới đứng dậy nghe điện thoại.

Tiểu Du Nhi nhìn mẹ và ba người anh đã đi xa, lặng lẽ dịch đến bàn trà, vươn tay bóp viên kẹo trái cây trong dĩa.

Triệu Khác nhìn cậu bé khụ một tiếng. Tiểu Du Nhi giật mình, nhấc chân chạy vào phòng trẻ em tìm Cố Đan Tuyết và Triệu Quân chơi.

"A lô Tiểu Khác, có ở đó không?”

"Có.

"Tôi với chị dâu chú đến xưởng công binh có phải do chú cho người sắp xếp không?”

"Ừm."
Bình Luận (0)
Comment