Chương 487: Thư thông báo (2)
Chương 487: Thư thông báo (2)Chương 487: Thư thông báo (2)
Triệu Khác thầm thở phào, biết việc này xem như xong.
"Ông cụ Cố, đi dạo với tôi, hai anh em chúng ta thế mà đã lâu không gặp."
Ông cụ Cố gật đầu, mang theo Triệu Khác đuổi kịp bước chân của ông ta.
"Triệu Khác đúng không?”
Triệu Khác cung kính chào kiểu quân đội một cái.
"Lần đầu tiên tôi biết cậu là trong danh sách thành lập đội đặc chiến; lần thứ hai là khen ngợi điệp viên nằm vùng, cậu lãnh đạo đội đặc chiến, mấy hôm nay nổi danh quân khu! Ngày hôm qua tôi lại thấy tên cậu." Đối phương nhìn Triệu Khác cười: " Bốn năm đề cửa cho cải tiến súng."
Trong một tháng ngắn ngủi, cái tên "Triệu Khác' liên tiếp tiến vào tâm nhìn, mỗi lần đều để lại cho ông ấn tượng không tệ.
"Làm rất tốt."
"Vâng!"
Tô Mai đưa bọn nhỏ ở nhà họ cố chưa được hai ngày, Triệu Khác đã lái xe quay lại, mang theo thư thông báo của Đồng Tử Quân.
Tô Mai ngồi ở trên salon trong phòng khách, tâm trạng phức tạp nhìn ba tấm thư thông báo, Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản.
"Niệm Doanh." Tô Mai tự tay ôm lấy đứa nhỏ vừa tròn năm tuổi kia: "Con về nhà cùng mẹ có được không?”
Quá nhỏ, Tô Mai thật không nỡ.
Tiểu Hắc Đản lắc đầu: Huấn luyện viên Dương nói, làm đào binh là hành vi vô cùng đáng xấu hổ."
Tô Mai nhìn vê phía Triệu Khác: "Dương Đồng Quang đến đây lúc nào?" Triệu Khác: "Hỏi bọn chúng."
"Huấn luyện viên Dương không có tới." Lâm Niệm Doanh cười nói: "Chú ấy gọi điện thoại cho bọn con."
"Gọi điện thoại!" Tô Mai càng bối rối “Anh ta gọi điện thoại cho bọn con khi nào?"
"Ngày hôm qua,' Triệu Cẩn nói: 'Chú ấy gọi đến cho Thúc Lão Gia, mẹ, lúc đó mẹ còn đang ở trong phòng bếp học làm tào phớ hạnh nhân, các vược hoa cúc và viên Tam Tiên với ông Uông."
Tô Mai trừng Triệu Khác: "Anh không có việc gì cho anh ta số điện thoại của Ông cụ Cố làm gì?"
"Không phải anh." Triệu Khác thả Tiểu Cẩn và Lâm Niệm Doanh xuống, đi tới bên ghế salon, ngồi xuống bên người Tô Mai, trấn an vỗ vỗ tay cô: "Anh ta muốn tìm Cố Sâm. Tiểu Mai, bọn nhỏ tình nguyện, chúng ta ngăn cản cũng vô ích."
"Niệm Doanh." Tô Mai quay đầu nói: "Con cũng tình nguyện sao?"
Lâm Niệm Doanh gật đầu: "Nhà bác Hàng Viện Hoàng có rất nhiều hình chụp ba, em đã nghe bác Hoàng kể về sự cố của ba trên chiến trường. Thím, con muốn trở thành người như ba."
Quân Trưởng Hoàng! Tô Mai nghiến răng.
"Được rồi." Triệu Khác vỗ vai vợ, nói nhỏ: "Tiểu Sâm không được chọn còn đang đau khổ. Em như vậy sẽ khiến cho anh chị hai nghĩ thế nào đây?"
"A, Được rồi." Tô Mai.
"Ah, phải rồi, quên hỏi rồi, tiểu Sâm vì sao không có được chọn?"
"Không có sở trường, hơn nữa thể lực không được, dĩ nhiên là bị gạt xuống rồi."
Tô Mai chậm rãi buông tay xuống, vân vê đầu ngón tay, có hơi hối hận việc cho bọn chúng làm súng đồ chơi, xe đồ chơi: "Triệu Khác, chúng ta sẽ ở lại thành phố chứ?"
Triệu Khác lắc đầu: "Sau khi nhập ngũ sẽ ở quân bộ huấn luyện trong ba tháng, sau đó chuyển đi nơi nào anh cũng không thể thám thính được. Chúng ta ở lại cũng rất khó nhìn thấy bọn chúng. Tiểu Mai, em có thời gian lo lắng cái này, còn không bằng nghĩ cách dành thời gian dạy bọn chúng trải giường chiếu xếp chăn giặt quần áo và làm sao sống sót ngoài tự nhiên."
"Tiểu Hắc Đản mới lớn bằng đó, làm sao bắt nó giặt đồ đây?"
"Không giặt cũng không sao." Triệu Khác tự mình ôm lấy Tiểu Hắc Đản bỏ lên đùi nói với cậu: "Thứ nhất, nghĩ cách thu thập vài em trai để bọn chúng giúp đỡ, Thứ hai, không phải con quen với súng ống sao, vậy dạy chúng làm sao tháo súng thật nhanh để đổi lấy sức lao động của chúng... Nhớ kỹ, tất cả các hoạt động lén lút làm, không được để huấn luyện viên bắt được."
Lâm Niệm Doanh tò mò nói: "Bắt được thì sao?"
"Dũng cảm nhận lỗi, chấp nhận hình phạt cùng các anh em."
"Làm sao thu thập em trai?" Tiểu Hắc Đản nói với đôi mắt sáng.
"Anh nhỏ, anh nhỏ, em biết rồi,' Tiểu Du Nhi lấy từ trong túi ra một viên kẹo, nhét vào miệng nói: "Cho kẹo ăn."
Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh, Triệu Cẩn sờ sờ tiên mừng tuổi trong túi, như có điều suy nghĩ.
Triệu Khác nhưng cười không nói, hối lộ sao, được đó! Chỉ cần không sợ huấn luyện viên biết và hành hạ, thì sẽ thành công.
"Tiểu Du Nhi." Tô Mai đưa tay nói: "Giao kẹo ra đây."
Tiểu Du Nhi đùa cợt, cực kỳ không muốn: "Không còn nữa."
"Giao ra đây!"
Tiểu Du Nhi thấy sắc mặt mẹ càng lúc càng khó coi, không dám vuốt râu hùm, đành thở dài lấy kẹo ra: "Anh nhỏ, anh hỏi thử huấn viên luyện giúp em, có thu nhận em bé như em không, em cũng muốn nhập ngũ." Nhập ngũ, mẹ sẽ không quản lý được cậu, cậu có tiền, muốn ăn càng dễ hơn. Tô Mai đang thương cảm, nghe cậu bé nói như vậy, bị tức đến bật cười: "Được được, đi đi, đi hết đi. Làm như mẹ hiếm lạ các con lắm vậy?"