Chương 486: Thư thông báo (1)
Chương 486: Thư thông báo (1)Chương 486: Thư thông báo (1)
Tô Mai cầm lấy khăn ướt trong đĩa lau tay cho cậu, rồi gắp cây lớn cho.
Tiểu Du Nhi học theo Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh, từ từ bắt đầu gặm ở hai đầu ít thịt, rồi vui vẻ cắn miếng lớn, trông ăn rất đáng yêu.
Cái thứ hai, cậu học Tiểu Hắc Đản, hai tay cầm hai cái, gặm bên này gặm bên kia, chỗ nào nhiều thịt ăn chỗ đó, đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn như mèo, lem luốc dầu mỹ, hai tay và quần áo cũng dính từng mảng dầu mỡ.
Triệu Quân ngồi giữa Triệu Sâm và Triệu Ngọc Chương, cô ngồi xuống, Triệu Ngọc Chương gắp cho cô một xiên dễ: "Ăn nhanh đi, nếu không sẽ hết đó."
Từng cái từng cái đều được ăn.
Buổi tối cơ bản ông Cố không ăn đêm, thấy bọn nhỏ ăn ngon cũng không kìm được mà gặm một xiên giống bọ trẻ. Ăn một xiên không đã còn muốn ăn thêm một xiên nữa.
Tô Mai và bảo mẫu vội ngăn lại.
Đầu bếp Uông nấu đầu dê, canh xương dê, Tô Mai múc cho ông một ít não dê, thêm nửa bát canh.
Não dê, móng dê gì đó còn có anh, vốn dĩ ông cụ Cố không ăn, vừa định từ chối ngẩng đầu lên đã thấy Tiểu Du Nhi bưng chén nhỏ vui vẻ ăn, lại nhìn thấy Tiểu Hắc Đản bên cạnh mình, hai anh em cũng không biết ai học theo ai tư thế giống nhau như đúc, động tác cũng giống nhau, biến não dê thành món ăn ngon hàng đầu.
Ông cụ Cố do dự múc một thìa, à, xem ra cũng không tệ lắm.
Sau bữa ăn, ông cụ Cố đã ăn quá nó.
Ông già chống gậy xoa xoa bụng: "Tiểu Khác, đi cũng chú một đoạn! Tiểu Mai đưa mấy đứa nhỏ ra xe trước." Biết ông cụ sắp ra ngoài, A Trà đã sớm thuê xe.
Triệu Khác lái xe lúc đến đây, hai chiếc xe, hai nhóm, không thành vấn đề.
Chỉ là Tô Mai chỉ ba đứa bên cạnh nói: "Chú quay lại nhìn đi."
Ông cụ Cố quay đầu nhìn, không ngừng cười lớn, mấy người lớn đều ổn, biết cách kiềm chế, Tiểu Hắc Đản, Tiểu Du Nhi và Triệu Quân bụng căn phồng, bước đi uể oải.
"Vậy đi cùng đi." Ông cụ Cố cười nói.
Đi gần hai mươi phút, mọi người đều lần lượt lên xe.
Đi đến Hậu Hải, những ngọn đèn đã được thắp sáng trên mặt băng, khắp nơi mấy đứa nhỏ hoan hô, những chiếc lồng đèn va vào nhau, thỉnh thoảng sẽ có vài chiếc cháy.
Tiểu Hắc Đản tiếc nuối nói: 'Sớm biết đến đây, mình sẽ mang giày trượt băng."
Triệu Sâm, Triệu Quân và Cố Đan Tuyết khá quen thuộc với nơi đây, nghe vậy chỉ tay về phía trước: 'Chỗ đó có trượt băng giày, trả năm đồng được thuê trong một giờ."
Tiểu Hắc Đản nghe thấy thì rung động: "Mẹ, con muốn đi xem."
"Chờ một chút." Nhiều người như vậy, Tô Mai nào dám để cậu chạy lung tung: "Mẹ dắt con đi."
Tô Mai ôm lấy Tiểu Du Nhi, cách đoàn người xông Triệu Khác ra hiệu với anh, nắm tay Tiểu Hắc Đản hướng đến chỗ bọn Triệu Sâm nói mà đi tới.
Bọn nhóc reo hò đi theo sau đèn lông.
"A Trà, Lão Uông." Ông cụ Cố dặn dò nói: "Hai người để ý mấy đứa nhỏ nhà Tiểu Mai chút, tôi đưa Tiểu Khác đi dạo. Không cần đợi bọn tôi, cứ đưa bọn họ về trước."
Triệu Khác đưa chìa khóa xe cho đầu bếp Uông: "Làm phiền rồi."
Đâu bếp Uông gật đầu, cầm chìa khóa xe đi cùng A Trà theo sau bọn nhỏ. Ông cụ Cố đưa Triệu Khác đi không bao xa, đã ở chỗ yên tĩnh gặp người muốn tìm.
Cố Sâm đưa người đi canh gác bên ngoài, thấy ông cụ Cố đưa Triệu Khác đến đây, đáy mắt sững sờ kinh ngạc, vội vàng chào đón: "Chú, Triệu Khác, sao hai người lại đến đây?"
"Đưa mấy đứa nhỏ đi xem đèn lồng, vô tình đi xa." Ông cụ Cố cười nói.
"Là Ông Cố sao? Tiểu Cố, mau đưa người đi theo."
Cố Sâm đồng ý, đưa tay ra giúp, ông cụ Cố xua tay với anh, đưa tay cho Triệu Khác.
Tâm sự ngắn ngủi xong, đối phương cười nói: "Ông cụ Cố, ông không có chuyện gì lại đến tìm tôi, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi nhận vài đứa cháu trai." Ông cụ Cố cười nói: "Mấy hôm trước tham gia thi Đồng Tử Quân, bây giờ muốn rút lui."
Đối phương sửng sốt, việc này còn cần ông ấy sao?
Lấy quan hệ của nhà họ Cố ra, bỏ học chỉ là một câu nói.
Cho dù gia đình không lên tiếng, vị thanh niên đội trưởng bên cạnh cũng có thể làm được, từ bao giờ đến trường lại bắt buộc rồi?
Ba mươi tết, người lớn tuổi đi cũng Tham Mưu Kỳ quan sát Triệu Khác mấy lần, thì thâm nói vê những mâu thuẫn xảy ra trong Đồng Tử Quân.
Đối phương ở một bên nghe, giơ tay hít một hơi thuốc, khói thuốc bay lên, làm mờ khuôn mặt ông ấy: "Em trai anh tham gia Đồng Tử Quân sao?"
Người lớn tuổi sửng sốt, lặng lẽ lắc đầu.
"Tôi đây hỏi lại anh một lần, anh có đồng ý cho con mình tham gia vào Đồng Tử Quân hay không?”
Người lớn tuổi cúi thấp đầu, không lên tiếng. Việc này mặc dù không thuộc ông ấy quản lý, nhưng nếu bàn đến việc này ông cũng có trách nhiệm.
"Trí tuệ của thiếu niên là trí tuệ Quốc Gia... độc lập của thiếu niên độc lập là độc lập Quốc Gia, tự do của thiếu niên là tự do của Quốc Gia..." Giọng nói vang lên lanh lảnh trong đêm tối, một lúc sau, đối phương nỏ nụ cười: "Các người muốn đưa thiếu niên của chúng ta vào cống ngầm!"